Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Bên trong một biệt thự ở hải ngoại, Lâm Tiêu đang tích cực tiếp nhận điều trị, vết thương trên người cô ta có dấu hiệu vỡ ra, hơn nữa còn mệt nhọc đi đường dài, có thể nhìn thấy bằng mắt thường trên miệng vết thương đã có mủ.

Với tình huống thân thể hiện tại của cô ta không thích hợp để gây mê, cho nên cũng chỉ có thể cứng rắn chịu đựng đau đớn, nhìn bác sĩ cắt thịt đã bị thối rữa xuống.

Quả thực chính là đau đớn tê tâm liệt phế!

Nhưng dù có đau thế nào, cũng không thể so sánh với nỗi đau trong lòng cô ta được!

Trong đầu cô ta không ngừng hiện lên gương mặt lạnh như băng của Nguyễn Hạo Thần, cô ta liền thấy mình sắp hít thở không thông.

Cô ta làm chuyện như vậy, Nguyễn Hạo Thần không có khả năng tha thứ cho cô ta!

Tiêu Bảo Văn nhìn bộ dạng thống khổ của cô ta, anh ta khẽ cụp mắt xuống.

Anh ta không biết rốt cuộc là Lâm Tiêu yêu người đàn ông Nguyễn Hạo Thần kia bao nhiêu, thế nhưng lại phát điên đến mức này, mặc dù toàn thân đầy vết thương những vẫn nghĩ về anh ta!

Hiện tại tất cả tâm tư của cô ta đều viết ở trong mắt, cái loại bi thương cùng đau xót này căn bản cũng không phải xuất phát từ những vết thương trên người cô ta, mà là xuất phát từ người đàn ông kia.

Sự tình đều đã phát triển đến mức này, căn bản là không có bất kỳ đường quay đầu nào.

Muốn hối hận cũng vô dụng!

Nhưng Tiêu Bảo Văn cảm thấy, nỗi bi thương của Lâm Tiêu chỉ là tạm thời, không có khả năng sẽ hối hận vì những chuyện mình đã làm, dù sao cô ta cũng ước gì hai mẹ con kia chết.

Nhưng cách đây không lâu, anh ta nhận được tin tức của những người đó, mặc dù việc đó đã qua ba ngày rồi.

Vẫn là chờ cô xử lý xong vết thương rồi mới nói chuyện này cho cô biết, bằng không anh ra sợ cảm xúc của cô sẽ trực tiếp sụp đổ.

Hai giờ sau, bác sĩ cuối cùng đã xử lý xong vết thương của cô, cũng đã đổi thuốc thay băng một lần nữa.

Tiêu Bảo Văn cầm khăn tay giúp cô lau mồ hôi trên trán, trên mặt không có chút dao động nào.

Lâm Tiêu sắc mặt tái nhợt nhìn anh ta, khàn khàn mở miệng, “Tôi đối với anh như vậy, tại sao anh còn đối xử tốt với tôi như vậy? Anh cũng nên rất rõ ràng tình huống thân thể hiện tại của tôi, dưới tình thế như vậy anh hoàn toàn có thể tìm cơ hội chạy đi, vĩnh viễn biến mất trong thế giới của tôi. Thế giới này nhiều thành phố như vậy, tùy tiện trốn đi một chỗ thì tôi sẽ không tìm được anh nữa.”

Tay Tiêu Bảo Văn nhịn không được dừng lại một chút, nói ra những lời như vậy thật đúng là không phải tính cách của cô.

Tại sao đột nhiên lại có những cảm xúc và suy nghĩ như vậy?

"Không phải mạng của tôi là anh cứu sao? Nếu vậy, anh có quyền chi phối tôi, nếu anh không mở miệng, tôi sẽ không rời đi. ”

Lâm Tiêu dịu dàng cười nói.

Kết quả là người ở bên cạnh cô ta lại là anh ta!

Không hiểu sao có chút đáng buồn.

"Vết thương của cô bây giờ đã quá nghiêm trọng, thời gian kế tiếp cô phải nghỉ ngơi và dưỡng thương thật tốt. Nhưng mà bây giờ tôi có thể nói cho cô biết một chuyện, hy vọng cô có thể chuẩn bị tâm lý tốt để tiếp nhận."

Ánh mắt Lâm Tiêu sâu kín nhìn anh ta một cái, còn cần chuẩn bị tâm lý gì nữa, tất cả những gì Tiêu Bảo Văn muốn nói cô đều biết cả rồi.

"Anh là muốn nói hai mẹ con Tô Thanh Anh căn bản cũng không có chết đúng không? Chuyện như vậy hình như nằm trong dự liệu, cho dù Nguyễn Hạo Thần không biết chuyện này nhưng Tôn Tử Phàm nhất định sẽ biết, người muốn cứu bọn họ rất nhiều, cho nên thất bại cũng là chuyện rất bình thường. ”

Nếu như mấy người Nguyễn Hạo Thần cũng không biết chuyện này mà nói, Tô Thanh Anh và con trai cô ta thật sự có thể bị thiêu chết như vậy, nhưng rõ ràng không được!

Nhưng mà cho rằng chuyện này cứ kết thúc đơn giản vậy sao?

Đó là điều không thể!

Nếu hai mẹ con Tô Thanh Anh không chết, cô ta tuyệt đối cũng không thể chết, cho dù cô ta muốn chết cũng sẽ lôi kéo bọn họ cùng nhau xuống địa ngục.

Khóe mắt Tiêu Bảo Văn giật giật, cảm thấy sự việc sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.

Cũng không biết giờ phút này Lâm Tiểu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

"Tại sao cô lại hận Tô Thanh Anh như vậy? Cô ta đã làm gì có lỗi với cô à?”

"Cô ta cướp người đàn ông của tôi có tính không?"

Tiêu Bảo Văn không nói gì.

Từ cướp đàn ông hình như không nghĩ đến định nghĩa nhất định gì đi, có thể yêu hay không hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình, chỉ cần chưa kết hôn cũng không tính là gì.

Chỉ sợ là đã kết hôn rồi!

Hơn nữa nếu như anh ta nhớ không lầm, đứa con trai của Tô Thanh Anh kia hẳn là con trai của Nguyễn Hạo Thần, dù sao ánh mắt lông mày giống nhau như vậy, muốn làm cho người ta không hoài nghi cũng rất khó.

“Cô lại tiếp tục cố chấp như vậy sớm muộn gì cũng sẽ hại chính mình!”

“Bây giờ tôi đã hại chính mình rồi, anhcảm thấy bây giờ tôi còn có đường lui gì có thể đi sao? Căn bản là chuyện không có khả năng, lúc năm năm trước Nguyễn Hạo Thần cũng đã không yêu tôi nữa, cho nên cho dù có quay đầu lại tôi cũng không muốn đi.

Đi bám lấy một người đàn ông không yêu mình làm gì? Dựa vào cái gì để chịu đựng tình yêu của mình bị chà đạp?”

Tiêu Bảo Văn dời tầm mắt của mình, vấn đề này đã không cần phải thảo luận nữa.

Lâm Tiêu không phải hy vọng tầm mắt của mọi người đều có thể đặt trên người cô ta, nhưng một khi có người dời tầm mắt đi thì cô ta sẽ trở nên điên cuồng.

Cô ta hy vọng tầm mắt của Nguyễn Thần vĩnh viễn đều rơi vào trên người mình, hơn nữa vĩnh viễn nhân nhượng cô ta, yêu cô ta, quan tâm che chở cô ta. Cho nên khi Nguyễn Hạo Thần giống như người phụ nữa khác, trong lòng cô ta liền không tiếp nhận được.

Nói cho cùng cô ta cũng thật sự là một người rất đáng thương!

"Trước tiên cô ở trong phòng ngủ một giấc thật ngon, tôi đi làm cho cô một ít đồ ăn."

Lâm Tiêu lẳng lặng nhìn anh ta, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Cô không thể không thừa nhận Tiêu Bảo Văn thật sự là một người đàn ông rất tốt, nhưng cho dù anh ta có tốt đến đâu thì có thể làm gì, cuối cùng cũng không phải là người trong lòng mình.

Thời gian lại trôi qua một tháng rưỡi, rất nhiều chuyện đều lặng yên không một tiếng động phát sinh biến hóa.

Tô Thanh Anh ngồi trong văn phòng phó tổng giám đốc tập đoàn DN, Lý Lâm thì đứng trước mặt cô.

"Đã điều tra thời gian dài như vậy, có tra được manh mối gì không?"

"Manh mối là có điều tra được một ít, chẳng qua cũng không thể hoàn toàn xác định, hấp thu giáo huấn lúc trước, Nguyễn Hạo Thần thật sự không phải giảo hoạt bình thường."

Nghe được cái tên này, trong lòng Tô Thanh Anh hơi gợn sóng một chút, cô đã nửa tháng chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhưng một đoạn thời gian gần đây scandal của anh ngược lại nhiều đến không thể nhiều hơn.

Cũng không biết Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc đang giở trò gì, nhưng mà những chuyện này hình như đều không có quan hệ quá lớn với cô.

"Cuối cùng cho anh thời gian ba ngày, tìm ra chỗ phòng nghiên cứu của anh ta, ta+ôi cũng không tin Giang Thành cũng chỉ lớn một chút như vậy, tìm không ra một phòng nghiên cứu!"

Cốc cốc cốc!

Thư Khả Như đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm mấy xấp văn kiện.

"Phó tổng giám đốc, những tài liệu này đều là về những gì hội nghị cần dùng, tôi đã chỉnh lý ra cũng phân loại xong, nhưng vẫn cần cậu xem qua một chút."

Tô Thanh Anh phát hiện, hiện tại Thư Khả Như nói chuyện thật sự càng ngày càng chính thức, đây chính là nguyên nhân ở môi trường công sở đã lâu.

Nhưng nhìn bộ dáng của cô ấy thì hẳn là có chuyện gì muốn nói.

Advertisement
';
Advertisement