Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

“Nếu muốn xin nghỉ phép, cô có thể nói thẳng với tôi.”

Thư Khả Như sờ sờ mặt của mình, tỏ vẻ kinh ngạc, “Lẽ nào tôi biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”

“Tuy là không quá rõ ràng, nhưng trên mặt viết ra hết rồi, có lẽ bản thân cô có thể tự tưởng tượng ra.”

Thư Khả Như:...

“Được rồi được rồi, tôi muốn xin nghỉ phép, tôi muốn ra ngoài làm một số vấn đề cá nhân.”

“Ok, duyệt!”

Sếp của cô ấy đúng là quá tốt, cô ấy xin nghỉ thì liền được nghỉ, kiểu có thể duyệt bất cứ lúc nào.

"Cảm ơn tổng giám đốc Phó!"

Thư Khả Như nhanh chóng rời đi.

Vừa rồi Hàn Thục Vân gọi cho cô ấy và nói rằng muốn nói chuyện với cô ấy một chuyện, nhưng Thư Khả Như cảm thấy chuyện Hàn Thục Vân nói với mình chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Sau khi cô ấy đi ra ngoài, sự yên tĩnh lại trở lại trong văn phòng.

"Thế còn chuyện điều tra tung tích của Lâm Tiêu thì sao?"

"Tôi đã tìm gần hết các nơi lớn nhỏ ở Giang Thành rồi. Theo tình hình này, chắc là Lâm Tiêu không ở Giang Thành nữa."

Nếu không phải ở Giang Thành, thì có phải là thành phố bên cạnh không?

Hoặc là đi thẳng ra khỏi nước!

Bất kỳ phỏng đoán nào cũng rất có thể.

"Thời đại này, cho dù làm cái gì cũng cần phải có thẻ căn cước, huống chi là đi du lịch.

Cô ta có thể biến mất khỏi Giang Thành không chút tung tích. Có lẽ cô ta thật sự dùng một thân phận giả nào đó, bằng không, một người lớn như vậy không thể tự nhiên biến mất được."

Nhắc đến vấn đề thân phận giả, vấn đề này lập tức nhắc nhở Tô Thanh Anh.

Bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, việc bỏ tiền ra để có được một thân phận giả không phải là điều không thể.

Chỉ cần có đủ tiền, muốn thay da đổi thịt cũng không thành vấn đề.

"Quên đi, giải quyết chuyện của chúng ta trước đi. Muốn dọn dẹp Lâm Tiêu thì lúc nào mà chẳng được, không cần vội vã như vậy."

“Được rồi!”

Cô đến đây đã đủ lâu, nhưng những chuyện mà chú Tu giao cho cô vẫn chưa làm xong, cũng may là chú Tu cũng không giục cô.

Nếu không, cô thực sự rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan*.

Thư Khả Như đến nơi mà Hàn Thục Vân hẹn cô ấy, khung cảnh ở đây khá tao nhã, cô ấy chưa từng đến nơi này bao giờ, cũng không biết có phải là mới khai trương hay không.

Cô ấy giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ, đúng là biết đùa giỡn nhau mà, rõ ràng cô ta chính là người hẹn cô ấy ra đây. Vậy mà đã hơn mười phút trôi qua rồi mà cô ta vẫn chưa xuất hiện.

Nếu cô ta không đến nữa, Thư Khả Như sẽ đi về.

Cô ấy không có nhiều thời gian để đợi ai đó, đến thì đến không đến thì cô ấy đi về!

Ngay khi Thư Khả Như quyết định đi về, có hai bóng người nhanh chóng lọt vào tầm mắt cô ấy, hóa ra Hàn Thục Vân không phải chỉ hẹn mỗi cô.

Bà Huyễn cũng ở đây!

Cô ấy khẽ mỉm cười, bình thản không vội.

“Cô Thư, không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy.”

Bà Huyễn ngồi xuống trước mặt Thư Khả Như với vẻ mặt có thể nói là vô cùng khinh thường, nói chính xác là bà Huyễn rất khinh thường Thư Khả Như.

Thư Khả Như dường như đã nghĩ đến tình huống tiếp theo, chuyện của hào môn đi đi lại lại cũng chỉ có bấy nhiêu phương pháp đó, hầu như chả có phương pháp nào mới.

Khi Thư Khả Như nghe lời bà Huyễn nói, cô chỉ cảm thấy rất buồn cười, lần cuối cùng họ gặp nhau là lúc Huyễn Nhiên đã ngất đi, không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy?

Câu này hẳn là có nghĩa khác.

“Tôi nhớ rằng đã lâu lắm rồi tôi mới gặp dì Huyễn, câu nói chúng ta sẽ gặp nhau sớm như vậy dường như là xuất phát từ đâu nhỉ?”

Chẳng lẽ là do trí nhớ của dì Huyễn đã giảm sút, nên mới nghĩ rằng chúng ta đã gặp nhau cách đây không lâu.”

"Đúng là nhanh mồm nhanh miệng mà. Hôm nay chúng tôi hẹn cô ra đây là vì có chuyện muốn nói với cô. Chúng tôi không phải đang hỏi ý kiến và sự đồng ý của cô, chúng tôi đang nói thẳng với cô."

"Dì Huyễn nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo làm gì. Thật ra chuyện hai người tìm tôi, tôi đã sớm đoán ra rồi.”

Thư Khả Như cũng không phải người ngu ngốc, với lại ý định của bà Huyễn thật sự quá rõ ràng.

"Nếu đã bậy, chúng tôi cũng sẽ không nói chuyện vô nghĩa nữa. Tôi hy vọng cô có thể rời xa con trai tôi, tránh xa  nó ra và đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của nó nữa."

Ồ, nói ra điều này cũng hơi mơ hồ nhỉ, đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của Huyễn Nhiên nữa, nói là vậy nhưng nếu dù có ra nước ngoài cũng không thể biến mất vĩnh viễn được mà đúng không?

Cô ấy không tìm Huyễn Nhiên không có nghĩa là Huyễn Nhiên không tìm cô ấy!

Bấy lâu nay, Huyễn Nhiên luôn quấy rầy cô ấy, cho hỏi là cô ấy quấy rầy Huyễn Nhiên lúc nào thế?

"Dì Huyễn, tôi nghĩ dì nên nói những lời này với Huyễn Nhiên chứ không phải với tôi.

Thay vì bảo tôi đừng quấy rầy Huyễn Nhiên, sao dì không thử nói với Huyễn Nhiên đừng quấy rầy tôi, có lẽ như vậy sẽ hiệu quả hơn đó."

Khuôn mặt bà Huyễn sa sầm, trên người bà ta toát lên vẻ kìm nén.

Nhưng Thư Khả Như chưa bao giờ sợ hãi những chuyện này, ngược lại cảm thấy những chuyện này thực sự rất thú vị.

Nhưng mà kịch bản của bà Huyễn có vẻ khác với những người khác. Mấy bà vợ nhà giàu đều trực tiếp viết một tấm séc, đây là năm trăm vạn mau biến khỏi cuộc đời con trai tôi đi!

Chuyện này thường xảy ra nhưng bà Huyễn dường như không có ý định này.

Đúng là đồ keo kiệt!

"Dì Huyễn, dì nghĩ tôi sẽ rời xa Huyễn Nhiên như thế nào? Chỉ dựa vào lời nói của bà, bà yêu cầu tôi làm gì thì tôi phải làm nấy à. Nếu vậy thì tôi không còn mặt mũi nữa rồi!"

"Thư Khả Như, cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu. Dì Huyễn có thể ngồi đây nói chuyện với cô một cách bình tĩnh là đã cho cô thể diện rồi. Sao cô lại nói ở đây khiến cô không có mặt mũi?"

Hàn Thục Vân không nhịn được nói thêm một câu.

Trong mắt cô ta, Thư Khả Như chỉ là một đứa trẻ mồ côi không ai cần, đương nhiên về phương diện thân phận không cần bàn luôn rồi.

Cho nên chuyện bà Huyễn ngồi đây nói chuyện với cô ấy là đã cho cô ấy thể diện rồi.

Thư Khả Như nhún vai vẻ không còn gì để nói: "Ồ, dì Huyễn của cô chỉ là một người bình thường mà thôi, vậy mà tự nghĩ mình là Quan Âm Bồ Tát à?

Bà ấy ngồi đây thì cho tôi thể diện kiểu gì? Cũng không phải là người có tầm ảnh hưởng lớn gì, phải dùng tới phương pháp này để đề cao thân phận của mình à? Hàn Thục Vân à, nếu cô không nói được câu nào hay thì đừng nói, chứ cô càng nói càng khiến người ta thấy ghê tởm! "

"Cô! Cô đừng có mà quá đáng!"

"Nếu cô cho rằng tôi đang quá đáng, vậy đừng nói chuyện với tôi nữa, cô phải tự giác một chút nha!"

Hàn Thục Vân:...

Ngực của cô ta phập phồng vì tức giận, trên gương mặt nhỏ của cô ta xuất hiện vẻ uất ức.

Sắc mặt bà Huyễn cũng trở nên tối sầm đầy đáng sợ, một người phụ nữ như vậy không xứng bước vào cổng nhà họ Huyễn, chỉ được cái nhanh mồm nhanh miệng  không có tý phong thái nào.

"Thư Khả Như, tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi, tôi cũng chân thành khuyên bảo cô, hãy tự biết vị trí và thân phận của mình đang ở đâu. Có một số chuyện nằm ngoài tầm với của cô và có một số người cô không thể đụng vào!"

Advertisement
';
Advertisement