Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

“Nếu anh nói rằng, việc anh sắp làm sau đây có khả năng sẽ chết, em có còn sẵn lòng cùng anh đi tiếp không?”

Tiêu Bảo Văn bật cười khẽ.

Tiếng cười mang theo nét dịu dàng.

“Chúng ta đã cùng nhau đi đến bước đường này, anh nghĩ em còn lối để quay đầu à?

Đi theo anh thì không chết, nhưng quay trở lại trại giam em cũng chỉ có nước nhận án tử hình. Thế thì chẳng thà chết ở ngoài không bị ràng buộc cho rồi.

Như vậy không ý nghĩa hơn sao?”

Đúng là nói thì nói vậy, nhưng khi thật sự xảy ra thì trái tim người nào có thể chấp nhận được?

Lâm Tiêu cúi đầu, che đi đôi mắt đã đỏ hoe.

“Cảm ơn em! Vậy thì bây giờ anh phải giao nhiệm vụ cho em thôi. Chúng ta hẹn gặp lại trên mỏm đá ven biển ở ngoại ô.”

Lần này, cô ta quay lại có nghĩa là mọi chuyện có thể sẽ kết thúc. Dù là ân oán năm xưa hay cách đây không lâu thì tất cả sẽ đều thành con số không.

Lâm Tiêu bây giờ đã không còn bất cứ lý do gì để sống tiếp. Nếu muốn chết, cô ta phải kéo theo một vài người nữa đi cùng mới đúng chứ, phải không nào?

Bằng không thì một mình lẻ loi trên đường đến suối vàng thật sự quá cô đơn.

“Em đến chợ đen mua lấy một vài…”

Lại là mấy ngày trôi qua trong sóng yên biển lặng.

Tô Cảnh Nhạc luôn cảm thấy có người đang bám theo mình cả lúc đi học lẫn tan học, hết sức kỳ lạ.

Nhưng khi cậu tự điều tra thì lại không có một ai. Cậu đã trích xuất một vài camera giám sát trên đoạn đường đi học thường ngày, tất cả hình ảnh đều hiển thị trạng thái bình thường.

“Daddy Tôn Tử Phàm, lần này daddy phải giúp con mới được. Mấy ngày vừa rồi, con cứ cảm thấy có người đang theo dõi con, nhưng đến lúc con tự điều tra thì không phát hiện được điều gì bất thường cả.

Con nghi ngờ đối phương là một cao thủ, hơn nữa còn muốn làm gì đó với con.”

Từ sau khi trải qua sự việc lần trước, Tô Cảnh Nhạc trở nên cảnh giác hơn hẳn.

Tôn Tử Phàm ngoái lại nhìn, không hề phát hiện thấy ai có hành động khả nghi.

Nhưng anh ta cũng không nghi ngờ lời nói của Tô Cảnh Nhạc. Tâm tư của trẻ nhỏ luôn khá nhạy cảm ở phương diện này. Khi cậu bé đã nói ra thì buộc phải chú ý.

Khi gặp tình huống này, các phụ huynh thường hay làm ngơ, đều cho rằng do tâm trí trẻ con quá nhạy cảm, sẽ không xảy ra chuyện gì hết.

“Con có cảm giác đó trong khoảng thời gian nào?”

“Lúc tan học. Giữa đường đột nhiên có cảm giác này, nhưng lúc con quay lại nhìn thì không thấy ai cả. Con còn không dám kể chuyện này với mommy.”

Vì sợ mommy của cậu sẽ lo lắng.

Tôn Tử Phàm khẽ gật đầu.

Anh ta sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.

Vô duyên vô cớ sao lại có thể có người theo dõi được, hay có người nào đó muốn nhắm vào Tiểu Anh?

“Vậy thì thời gian này con nhớ cẩn thận hơn, nhất định phải tăng cường cảnh giác, gặp nguy hiểm gì là báo tin ngay lập tức.”

Tôn Tử Phàm biết chiếc đồng hồ đeo tay của cậu bé không hề đơn giản, nếu mà đơn giản đã chẳng thể nào đắt như vậy.

Tô Cảnh Nhạc gật gù: “Chuyện này thì con biết. Daddy cứ yên tâm đi ạ.”

Tôn Tử Phàm tươi cười, dịu dàng xoa đầu cậu nhóc.

Nhìn khuôn mặt bé bỏng của cậu bé, quả thật càng lớn trông càng giống Nguyễn Hạo Thần.

Tiêu Bảo Văn nấp trong góc khuất, bàn tay bất giác kéo sụp chiếc mũ đang đội.

Thằng nhóc quỷ quyệt kia đến là tinh ranh, lại còn vô cùng nhạy cảm. Lần này, muốn bắt nó chắc không đơn giản.

Trải qua sự việc lần trước, chắc chắn đám người này đều cảnh giác hơn, có khả năng anh ta sẽ cho người âm thầm bảo vệ.

Ít nhất là hôm qua anh ta đã trông thấy một người, vóc dáng cực kỳ vạm vỡ, nhưng ăn vận lại hết sức bình thường, người đi trên đường hoàn toàn không hề để ý đến một người như vậy.

Ngày hôm qua, anh ta cảm nhận được rất rõ ánh nhìn sắc bén ấy, nên trong mấy ngày qua, anh ta chỉ bám theo, không có bất cứ hành động gì.

Hiện tại, anh ta có một sự kiêng dè. Nếu những người đó hành động bí mật thì sẽ ra tay cực nhanh Đến lúc đó, anh ta muốn thoát thân cũng không kịp.

Đây là một vấn đề khiến đầu anh ta đau như búa bổ. Muốn thuê người lại cần phải có đủ tiền, chưa kể có những người còn kênh giá.

Suy cho cùng thì làm việc này cũng đến là nguy hiểm. Đâu có ai là kẻ ngốc.

Bóng dáng khả nghi đó biến mất, vệ sĩ mặc đồ đen trong bóng tối lập tức gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần.

“Ông chủ, mới đây có một nhân vật đáng ngờ xuất hiện, đã liên tục ba ngày rồi, chúng tôi có cần hành động không?”

Khi nghe được những lời báo cáo này,  Nguyễn Hạo Thần chợt cau mày.

Có một nhân vật đáng ngờ ẩn hiện?

Ánh mắt anh bỗng lạnh căm, bộc phát luồng sát khí cực mạnh.

“Có đe dọa sự an toàn của con trai tôi không?”

Rõ ràng người mặc đồ đen đã do dự một thoáng: “Trước mắt vẫn chưa phát hiện thấy gì. Nhân vật đáng ngờ đó chỉ qua lại gần trường mẫu giáo, nhưng mục tiêu của anh ta có vẻ không chắc chắn.”

Cho dù nhận được câu trả lời như vậy, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn không yên tâm lắm.

Anh muốn cậu nhóc kia được an toàn tuyệt đối.

Hiện tại vẫn chưa tìm được ra tung tích của Lâm Tiêu. Không biết cô ta đang trốn chui trốn nhủi ở xó xỉnh nào, nên vẫn buộc phải đề phòng kỹ càng trên phương diện an toàn.

Chỉ sợ cô ta không cam lòng, quay lại gây án một lần nữa thôi.

“Nếu như có cơ hội, hãy nghĩ cách báo cho mẹ thằng bé biết chuyện này, để cô ấy cũng tăng cường phòng ngừa, ngăn chặn trước khi xảy ra vấn đề.”

“Vâng.”

Sau đó, là Tôn Tử Phàm đã kể lại chuyện này với Tô Thanh Anh.

Tô Thanh Anh cũng nhờ Lý Lâm sắp xếp vài người âm thầm bảo vệ.

Cô rất lo lắng cho sự an toàn của cậu nhóc này. Giờ đây hồi tưởng lại vụ cháy biệt thự lần trước, lòng cô vẫn còn những nỗi sợ hãi âm ỉ.

Nếu không có đám Tôn Tử Phàm lao đến kịp thời, hai mẹ con cô đã thật sự có khả năng chết ở trong đó.

“Làm thế nào anh biết được chuyện này?”

“Tất nhiên là thằng bé kể với anh. Là mẹ, chắc em thừa biết rằng trẻ con luôn nhạy cảm hơn người lớn, nên mặc kệ rốt cuộc là thật hay là giả thì chúng ta cũng buộc phải chuẩn bị sẵn sàng để ngăn chặn. Kẻo đến lúc lại xảy ra thật.”

Tô Thanh Anh hơi chau mày: “Em có nói là không tin lời Tiểu Bảo đâu. Anh xồn xồn lên như thế làm gì?”

Tôn Tử Phàm bỗng chốc cứng họng. Sao nghe câu này lại có cảm giác cay cú thế nhỉ?

“Thôi, bỏ đi. Đằng nào anh cũng chẳng bao giờ nói lại em. Ăn cơm thôi.”

Tô Thanh Anh cười bất lực. Đã lớn bằng ngần này rồi mà vẫn ngúng nguẩy như trẻ con. Cô cũng có nói gì hơn đâu?

Nụ cười nhạt dần.

Rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong xuôi mà nguy hiểm mới đã lại xuất hiện.

Lâm Tiêu đã lẩn trốn đủ lâu. Quả thực cũng đến lúc phải ra ngoài đi lại.

Buổi tối, Tô Cảnh Nhạc đang ở trong phòng mình thì bỗng có tiếng gõ cửa.

“Cửa không khóa đâu.”

Tô Cảnh Nhạc quay lại liếc nhìn, nhận ra là mommy của mình.

“Muộn thế này rồi, mommy có việc gì thế ạ?”

Tô Thanh Anh cầm một cốc sữa ấm trong tay, đi đến trước mặt cậu và đặt vào trong tay cậu.

Cô xoa đầu cậu bé: “Mẹ đã nghe kể về chuyện của con rồi.”

Advertisement
';
Advertisement