Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Tô Cảnh Nhạc tức tối chu cái miệng nhỏ nhắn lên. Lần nào daddy Tôn Tử Phàm cũng nói không giữ lời. Rõ ràng đã hứa với cậu là không kể cho mẹ nghe, thế mà điều gì cần kể thì đã kể, không cần kể cũng đã kể sạch. Đúng là nhiều chuyện.

Sau này mà có việc gì, không bao giờ kể với daddy nữa.

“Nào, kể tường tận đầu đuôi chuyện này mẹ nghe xem nào.”

Sau đó, Tô Cảnh Nhạc nói sơ qua toàn bộ sự việc.

Tô Thanh Anh cũng coi như đã hiểu. Tô Cảnh Nhạc nghi ngờ mình bị theo dõi, nhưng khi cậu bé tự điều tra thì không phát hiện thấy người nào đáng nghi.

Vậy thì chuyện này thật sự quái lạ. Tô Tử Phàm nói không sai, có những việc luôn phải ngăn chặn trước khi chúng xảy ra.

“Cục cưng, con nghĩ sao về chuyện này?”

“Con tin vào trực giác của con, trực giác của con không thể nào sai được. Hầu hết mọi người đều có tâm lý kỳ lạ khi bị giám sát. Nên mommy ạ, trực giác của con không thể nào sai được đâu.”

“Ừ, mommy cũng tin con.”

Nhưng có vẻ quá đông người cũng không có nhiều ích lợi. Như vậy sẽ nghi ngờ lẫn nhau.

Nên mới bắt gặp tình huống như sau.

Người của hai bên thi nhau gọi điện thông báo cho ông chủ của mình, bảo rằng đột nhiên số người khả nghi tăng lên đáng kể,. Tất nhiên, người đau đầu nhất vẫn là Tiêu Bảo Văn.

Ban đầu chỉ có mình anh ta. Thế nhưng hiện tại, đã mọc lên bao nhiêu người, còn không phân biệt được rõ ràng là ai nhắm vào ai.

Công việc lặt vặt này thực sự không nằm ở mức độ khó bình thường.

Bên này, Tô Thanh Anh nghe được chuyện như vậy thì lập tức lên đường đến trường mẫu giáo.

Bất thình lình bao nhiêu là người ra quân như vậy thì chắc chắn đối phương sẽ có hành động gì đó với quy mô lớn. Cô không thể để cậu nhóc gặp thêm nguy hiểm nào nữa.

Dĩ nhiên, phía Nguyễn Hạo Thần cũng đã nhận được tin tức và tức tốc lao đến.

Tôn Tử Phàm xuất phát đầu tiên, nhưng khi đến nơi thì anh ta hoàn toàn nghệt mặt ra. Ai đó có thể cho anh ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?

Báo là có rất nhiều kẻ tình nghi xuất hiện cơ mà, sao lại biến thành cuộc đối đầu giữa hai gia đình thế?

Nguyễn Hạo Thần đang làm gì đây? Đông đảo như thế này là có ý định cướp con trai ư?

Tô Cảnh Nhạc đi từ trong trường mẫu giáo ra nhìn thấy cảnh này, gương mặt bầu bĩnh lộ vẻ ngán ngẩm không nói nên lời.

Bất lực ôm trán, bỗng nhiên trước cổng trường mẫu giáo xuất hiện bao nhiêu là người như vậy, có vài em bé bên trong đã sợ phát khóc, còn tưởng đâu là xã hội đen sắp sửa đánh nhau. Thế mà ngó ra nhìn thì tất cả đều là người quen của cậu.

“Mommy, người của ba bên định tụ tập trước cổng trường mẫu giáo của con đánh nhau à?”

Bỗng chốc, ánh mắt của hết thảy mọi người đều đổ dồn vào cậu bé.

Tiêu Bảo Vân trong góc khuất nhìn thấy càng hốt hoảng hơn. May mà anh ta không làm chuyện gì nông nổi, nếu không chắc chắn sẽ bị đám người này đánh cho bố mẹ không nhận được ra.

Thời buổi này, muốn một lần chơi trò bắt cóc cho nghiêm túc cũng khó đến vậy. Có trách thì trách thằng nhãi ranh này có chỗ chống lưng quá hùng mạnh.

Bố ruột cậu là Nguyễn Hạo Thần, Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn Thị, rồi mẹ cậu là Phó Tổng giám đốc Tập đoàn DN, cuối cùng còn nhận thêm một người bố, cũng là một nhân vật tương đối có sức ảnh hưởng trong xã hội. Mẹ kiếp, thân phận như thế thì ai dám dây vào?

Chẳng may mạo phạm thì xong đời là cái chắc.

Lẳng lặng lau đi vệt mồ hôi trên trán. Đúng là vừa hãi hùng, vừa kích thích.

“Tôi muốn biết người của anh làm gì ở đây?”

“Không phải em đang nhìn rất rõ anh muốn làm gì sao? Mà có cần giải thích cho nhau nghe tình huống hiện tại không đây?”

Nguyễn Hạo Thần khó chịu ra mặt. Gây ra vụ lộn xộn lớn thế này ai mà vui cho nổi?

“Có phải anh cũng đã nghe về chuyện của Tiểu Bảo không? Nên anh mới cử người tới?”

“Từ sau khi thằng bé quay lại trường, anh đã cử người canh chừng ở đây, sợ bọn Lâm Tiêu đội mồ sống dậy.”

Nghe vậy, Tô Thanh Anh bất giác đưa tay lên sờ mũi mình.

Hình như cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Anh vẫn là người suy nghĩ chu toàn hơn.

Cuối cùng, Tôn Tử Phàm cũng đã làm rõ được tình hình hiện tại.

Chắc là người của đôi bên đều âm thầm bảo vệ, nên chắc chắn trông hành động sẽ hơi quái gở. Có lẽ người bình thường nhìn vào thì quả thực không có gì, nhưng dân chuyên nhìn thoáng qua thôi là có thể nhận ra hành động của người đó có vấn đề gì.

Do đó, trong hoàn cảnh không quen biết nhau, đôi bên bắt đầu nảy sinh nghi ngờ, rồi mỗi bên lại thông báo cho chủ của mình, và ta có tình huống trước mắt này đây.

Chậc chậc, phim truyền hình cũng không dám diễn như thế này đâu nhỉ?

“Người của anh nói, gần đây quanh trường mẫu giáo có kẻ khả nghi xuất hiện. Đến hôm nay thì báo với anh rằng, đột nhiên xuất hiện rất đông người có hành vi bất thường. Anh lập tức chạy đến đây ngay.”

Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không hề nghĩ rằng những người được coi là bất thường này lại là người bên phía Tô Thanh Anh.

Hoàn toàn chỉ là ngẫu nhiên, không thể ngẫu nhiên hơn được nữa.

“Nếu là vậy thì tôi nghĩ anh có thể về được rồi. Con trai tôi tất nhiên sẽ do tôi bảo vệ, không dám phiền anh Nguyễn nhọc lòng. Đồng thời cũng hy vọng anh Nguyễn có thể hiểu cho, con trai tôi đã không còn bất cứ quan hệ gì với anh nữa. Mong anh hãy xác định rõ thân phận của mình.”

Những lời nói này khiến trái tim Nguyễn Hạo Thần nhức nhối.

Anh bảo vệ con trai mình là sai sao?

Là Tổng giám đốc của Tập đoàn Nguyễn Thị, nếu ngay cả con trai mình anh cũng không bảo vệ được thì anh cần thân phận này có ích gì?

“Và anh làm ơn tránh xa con tôi một chút. Đừng lây nhiễm bệnh tật bẩn thỉu trên người anh sang thằng bé. Vì nếu như vậy thì thật sự khiến người ta ghê tởm.”

Cõi lòng Nguyễn Hạo Thần càng nặng nề hơn. Tất cả những chuyện này không phải đều do anh tự gây ra, tự chuốc lấy sao?

“Nguyễn Hạo Thần, Tiểu Bảo có chúng tôi bảo vệ là được rồi. Nếu anh đã muốn vạch rõ ranh giới thì phiền anh vạch cho rõ ràng vào. Đừng vương vấn không đành lòng cắt đứt nữa.”

Mấy vụ scandal của chính anh vẫn chưa dàn xếp ổn thỏa thì phải. Có tư cách gì mà lại đến lo chuyện của Tiểu Bảo cơ chứ?

Nguyễn Hạo Thần quay sang nhìn Tô Cảnh Nhạc. Ánh mắt sâu hoắm khiến người ta phát rợn.

Đột nhiên anh nở một nụ cười, rất đỗi dịu dàng.

Tiếp đó, ánh mắt chầm chậm quay về phía Tô Thanh Anh.

“Nếu em thật sự căm ghét anh đến thế, thì anh sẽ không xuất hiện lại trước mặt em nữa. Chăm sóc con chu đáo.”

Nói dứt lời, Nguyễn Hạo Thần dứt khoát quay lưng bước đi, không hề dừng bước.

Nhưng khi đi được nửa đường, bụng anh đột nhiên đau dữ dội. Cơn đau lần này khiến anh cau chặt mày. Cảm giác này còn ghê gớm hơn bao giờ hết.

Anh vẫn biết bệnh tình ngày một xấu đi. Trong cuộc phẫu thuật lần trước, anh đã hôn mê suốt một ngày mới tỉnh dậy.

Tô Thanh Anh nhìn chằm chằm bóng lưng anh, cứ có cảm giác thái độ của Nguyễn Hạo Thần vô cùng kỳ lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì cô không tả được.

Và quan sát kỹ gương mặt anh thì thấy đã gầy hơn hẳn trước đây, quai hàm trơ ra rõ ràng.

“Mommy, mẹ không cảm thấy Nguyễn Hạo Thần rất kỳ cục à?”

Advertisement
';
Advertisement