Anh ta cũng thật sự phục hai người này sát đất. Rõ ràng vô cùng yêu nhau, không ai rời xa được đối phương, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại cứ khăng khăng thích tìm đường chết.

"Em nhìn xem người ở phía sau là ai?"

Thư Khả Như ngay lập tức ngẩng đầu lên, bất nhiên xoay người lại thì nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Chu Ngọc đứng ở chỗ đó, nước mắt ngay tức khắc ngừng lại.

Nhanh chóng nhào tới, không quan tâm đến cái nhìn dị nghị của những người qua đường. Họ thích nhìn thì nhìn đi, dù sao cũng chẳng mất được miếng thịt nào.

Nhào thẳng vào lòng Chu Ngọc, bắt đầu bật khóc nức nở, bàn tay nhỏ bé ra sức đấm vào ngực anh: "Hu hu hu, em tưởng anh thật sự rời khỏi thế giới của em, lòng của em từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng hoảng sợ như vậy! ”

Chu Ngọc thật không biết làm sao. Tuy là thế nhưng trong ánh mắt anh lại tràn đầy cảm giác yêu chiều, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Thư Khả Như. Nếu như không nhìn thấy cô hoảng hốt lao đi tìm mình như vậy, có lẽ anh sẽ thật sự biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cô, từ nay về sau không có bất kì tin tức gì nữa.

Dáng vẻ khóc lóc của cô thật sự quá đáng yêu, như một con búp bê bằng sứ, khẽ chạm vào là vỡ vụn ngay.

Thì ra trong lòng cô, anh vẫn quan trọng y như trước.

Hướng Tây Thần chống hai tay bên hông nhìn cảnh này. Em gái lớn không còn giữ được nữa rồi.

Huống chi anh ta cũng chẳng có quyền quyết định hạnh phúc của Thư Khả Như. Suốt những năm qua, anh ta và bố mẹ không ở bên cô ấy, thì đương nhiên họ cũng không có quyền can dự quá nhiều vào chuyện của cô ấy.

Hạnh phúc mà cô ấy theo đuổi cũng chính là hạnh phúc của bọn họ!

Giọng nói của Chu Ngọc càng thêm phần dịu dàng, hai tay siết chặt ôm lấy eo cô, tươi cười khẽ nói: "Anh còn tưởng rằng em thật sự định sẽ để anh biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của em, và anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để biến mất. Nếu như em cần anh như vậy, anh nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh em, nếu như em không cần anh, cho dù em tìm cả thế giới cũng chưa chắc có thể gặp được anh.”

Thư Khả Như ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, gương mặt búp bê đáng yêu tỏ vẻ oan ức, đặc biệt là lúc cô mím đôi môi nhỏ nhắn của mình lại, thật sự khiến cho người ta phải thương yêu rất nhiều.

Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nụ cười ở khóe miệng anh khẽ vẽ ra.

Thư Khả Như đang nghẹn ngào, trong đôi mắt to tròn vẫn rưng rưng nước mắt như cũ, trong veo đến mức khiến người ta mê mẩn.

"Vậy anh nỡ để em tìm không được sao?"

Chu Ngọc đưa tay nhéo mũi cô một cái, cười nói: "Chính là bởi vì không nỡ cho nên anh mới đi ra, không thì em nghĩ bây giờ em có thể ôm được anh sao?”

Nắm tay nhỏ xinh đấm vào ngực anh, người đàn ông này thật sự xấu xa chết đi được, nhưng cô thật sự rất thích.

Thích đến mức không nỡ lòng nào để anh rời đi, cũng chẳng dám để cho anh rời đi.

Thư Khả Như nhớ tới một việc, liên quan đến những vấn đề đó.

"Anh đã nhặt được những bức ảnh em ném đi trước đó hả? Nếu không thì sao những ngày tháng anh nói và cả chuyện xảy ra trong ảnh lại trùng hợp đến như vậy?”

Điều này cũng không có gì phải giấu diếm. Những bức ảnh kia vừa vô cùng trân quý vừa cực kì vô giá với Chu Ngọc, hồi ức tốt đẹp không thể dùng giá cả để đong đếm.

"Sau khi rời khỏi căn hộ của em, anh cũng không bỏ đi ngay. Anh ngồi trong xe định hút một điếu thuốc rồi sau đó mới đi. Bất chợt thấy em ném mấy thứ vào thùng rác, anh bèn đi qua xem, mới phát hiện là ảnh chụp của hai chúng ta. Lúc ấy, nội tâm của anh thật sự đã rất tuyệt vọng, kí ức đẹp như vậy vậy mà em lại nỡ lòng vứt đi như thế. Anh đành mang về nhà cất giữ cho thật kỹ.”

Thư Khả Như trừng mắt nhìn anh: "Tại sao anh lại nhặt nhanh thế? Làm lúc em quay lại tìm mãi cũng không thấy. Em còn tưởng rằng người lang thang nào nhặt đi bán nữa.”

“Này, anh bảo, suốt ngày em nghĩ ngợi những gì trong cái đầu nhỏ xíu này thế? Người lang thang có nhặt cũng sẽ không nhặt mấy thứ đồ vặt vãnh này của em đâu.”

"Chưa chắc." Thư Khả Như phản bác một câu, "Người lang thang thì cái gì họ chẳng nhặt. Huống chi những bức ảnh kia còn bảo vệ tốt như thế, người trong ảnh lại đáng yêu xinh đẹp như vậy, ai thấy cũng động lòng đó, được chưa?”

Chu Ngọc nắm lấy tay cô: "Anh muốn dẫn em đến một nơi, không biết em có muốn đi hay không.”

Thư Khả Như đương nhiên vô cùng tò mò, hỏi: "Anh định đưa em đi đâu?"

"Đến rồi là em sẽ biết ngay thôi, nhất định sẽ khiến cho em cảm thấy bất ngờ."

“Được.” Thư Khả Như vô cùng sảng khoái đồng ý, nói thần bí như vậy nhất định là một chỗ rất thú vị rồi.

Ngay khi hai người chuẩn bị xuất phát, bố mẹ Hướng và Hướng Tây Thần cũng đi về phía bọn họ.

Thư Phương Nhiên và Hướng Quang nhìn nhau. Họ đã là người từng trải, liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hai người đang có cái trò mèo gì đó.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của họ, quan hệ giữa hai người chắc chắn không đơn giản. Thật đúng là trai tài gái sắc.

"Sao các con ra ngoài lâu thế? Sao mắt con lại đỏ thế này. Có phải là bị người ta bắt nạt hay không? Nếu ai cả gan bắt nạt con, nhất định phải nói với bố mẹ, không giúp con đòi lại được một chút công bằng thì chúng ta không mang họ Hướng nữa.”

Thư Phương Nhiên nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ấy thì rất đau lòng. Đứa con gái cưng này của bà thật sự quá đáng yêu, khóc đến đỏ cả mắt, chóp mũi cũng hồng hồng, hệt như một con thỏ con xinh xắn.

Sắc mặt Hướng Quang nghiêm túc lạ thường. Có thể làm cho con gái ông khóc đến mức này chắc chắn phải là người đàn ông có quan hệ không bình thường, tỷ như người trước mắt vẫn đang ôm eo con bé còn không chịu buông tay đây.

Trong ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm. Chu Ngọc dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, chậm rãi buông bàn tay đặt bên eo Thư Khả Như ra.

“À, con không bị người nào bắt nạt hết. Là con bắt nạt người ta đấy, đến cuối cùng chính con lại hối hận!”

Nghe vậy, hai vợ chồng trong nháy mắt đã hiểu được, hóa ra là con gái cưng của họ bắt nạt người khác, vậy thì không có vấn đề gì to tát cả.

"Bố mẹ, anh trai, bọn con muốn đến một nơi, có được không?"

Thư Phương Nhiên nhịn không được nở nụ cười. Quả thật là con gái lớn không thể giữ được. Hơn hai mươi năm qua vất vả lắm mới gặp bố mẹ một lần, kết quả lại vì người yêu mà bỏ lại bố mẹ mình.

Nghe Hướng Tây Thần nói, thằng nhóc đẹp trai này là Tổng giám đốc Tập đoàn Tô Thị, nhân phẩm cũng không tệ lắm, thân phận như vậy thì cũng coi như là môn đăng hộ đối.

Chỉ có điều, nhà họ Hướng chưa bao giờ để ý vấn đề thân phận, chỉ cần thật lòng chân thành yêu nhau là được. Xưa nay, hôn nhân không phải trò đùa, và tình yêu cũng vậy.

"Các con muốn đi đâu thì đi đi. Ở đây đã có Hướng Tây Thần, con không cần lo lắng. Lát nữa, chúng ta sẽ bảo nó dẫn chúng ta đi dạo quanh thành phố Giang Thành này. Con thích mua gì, lát nữa mẹ sẽ giúp con sắm đủ. Bây giờ thời tiết dần chuyển lạnh rồi, chắc con cũng ít quần áo, vậy thì mẹ sẽ giúp con mua thêm vài bộ đồ mới.”

Thư Khả Như vội vàng xua tay, từ chối nói: "Mẹ, thật sự không cần đâu, quần áo con có thể tự đi mua mà. ”

"Con vẫn coi mẹ và bố con là người ngoài, đúng không? Con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chắc chắn phải chịu không ít khổ sở, chúng ta muốn mua cho con vài bộ quần áo mới, con cũng không cho phép sao?”

Advertisement
';
Advertisement