Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Thư Khả Như nhoẻn cười không nói gì, quay sang nhìn Chu Ngọc, cô đã sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu một lần nữa.

"Vậy được, có chuyện gì các con cứ đi làm trước đi, mẹ và ba con đi dạo một vòng trong thành phố Giang Thành. Đã lâu cũng không về nước, nơi này cũng thay đổi nhiều quá, không giống như trước nữa."

Thư Phương Nhiên thoáng nhìn chung quanh, khẽ thở dài. Giờ đây, con gái không còn thân thiết với họ nữa nên cũng không thể trách con bé. Suy cho cùng thì gặp gỡ muộn màng sẽ như vậy thôi.

Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, Hướng Tây Thần kéo Chu Ngọc đến một góc hẻo lánh, gương mặt hung hăng, hận không thể ăn tươi nuốt sống Chu Ngọc.

“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám làm chuyện gì có lỗi với em gái tôi, tôi nhất định sẽ xé anh thành trăm ngàn mảnh. Anh đừng tưởng rằng tôi đang đùa giỡn. Tôi nói rất nghiêm túc với anh đấy."

Thư Khả Như tò mò nhìn hai người họ, Chu Ngọc thỉnh thoảng quay ra nhìn cho cô yên tâm, người phía trước vẫn luôn mỉm cười.

Hướng Tây Thần nhìn họ liếc mắt đưa tình, cơn giận trong lòng cũng sắp bùng nổ. Thật sự không hiểu nổi hai người họ. Rõ ràng yêu nhau như vậy mà cứ thích giày vò nhau hết lần này tới lần khác. Đúng là một sở thích đặc biệt.

Chu Ngọc đặt tay lên vai Hướng Tây Thần, vỗ nhanh vài cái, cười nói: "Anh cứ yên tâm đi, từ nay về sau cũng chỉ có cô ấy bắt nạt tôi thôi, nào tới lượt tôi bắt nạt cô ấy?”

Hướng Tây Thần nheo hai mắt lại, ánh mắt nhìn Chu Ngọc càng lúc càng không thân thiện.

"Ý của anh là sau này còn muốn bắt nạt em ấy?"

Chu Ngọc:???

Nghi hoặc nhìn về phía anh ta, nhét chữ vào mồm nhau thế à?

Chu Ngọc không muốn để ý tới tên thần kinh này nữa, xoay người đi thẳng. Hướng Tây Thần vội vàng đuổi theo: "Anh đứng lại cho tôi, rốt cuộc anh có nghe thấy những gì tôi vừa nói không đấy? ”

"Nghe thấy rồi, chuyện của chúng tôi không cần anh quan tâm đâu."

Chu Ngọc đi tới, chào hỏi bố mẹ Hướng rất lễ phép, sau đó dẫn Thư Khả Như rời đi.

Trên xe, Thư Khả Như rất tò mò. Cô muốn biết vừa rồi Hướng Tây Thần đã nói những gì với Chu Ngọc.

"Hướng Tây Thần vừa kéo anh qua nói gì với anh vậy?"

Đôi mắt lo lắng đảo liên hồi, chứng tỏ trong lòng Thư Khả Như đang rất tò mò.

Chu Ngọc nghiêng người, như cười như không nhìn cô. Tất nhiên anh quá hiểu cô. Từ lúc còn học đại học đã biết cô cực kì hóng chuyện.

Ngón tay anh chỉ vào môi mình: "Chỉ cần em hôn anh một cái thì anh sẽ nói chuyện này cho em nghe. ”

"Hừ!" Thư Khả Như hậm hực, "Hừ, anh thích nói thì nói không thích nói thì thôi, em cũng không muốn biết.”

Chu Ngọc cúi người, đôi môi mỏng đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng cười, sau đó ngón tay cưng chiều điểm chóp mũi cô một cái.

Thư Khả Như ngỡ ngàng, không kịp đề phòng trước nụ hôn của anh. Thật không ngờ anh lại hôn đột ngột, còn vừa cười vừa hôn. Mối rung động trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, lau miệng mình, khoản nợ tình cảm kiếp trước của cô với Chu Ngọc chắc hẳn phải trả xong rồi, nếu không thì lúc trước bị giày vò lâu như vậy trong lòng cô thấy không cam lòng.

"Vừa rồi Hới Hướng Tây Thần nói với anh rằng đừng bắt nạt em nữa, nếu không thì anh ấy sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua cho anh đâu." Chu Ngọc suy nghĩ lại kĩ càng, hình như lời nói của Hướng Tây Thần có ý tứ như vậy.

Thư Khả Như hơi nhíu mày, khoanh hai tay, Hướng Tây Thần thật sự nói với Chu Ngọc như vậy sao?

Cô nhìn sang anh hoài nghi. Chu Ngọc là một con cáo, nên lời anh nói chỉ tin được một nửa.

"Anh trai em thật sự nói như vậy sao?"

Đôi mắt Chu Ngọc khẽ chuyển động, rồi kiên định gật đầu: "Hướng Tây Thần nói với anh như vậy đó. Nếu không tin anh, em có thể tự đi hỏi anh ấy.”

Thư Khả Như quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện như vậy cũng không có gì để hỏi. Nếu Chu Ngọc nói thật thì chẳng phải tình cảnh của cô rất xấu hổ sao?

Cô ngắm nhìn phong cảnh đường xá bên ngoài, Chu Ngọc đang muốn dẫn cô đi đâu?

Con đường này rõ ràng là đường đến khu nghỉ dưỡng ven biển, Chu Ngọc dẫn cô đến đó làm gì?

"Này, này, này. Không phải là dẫn em đến khu nghỉ dưỡng bên bờ biển chứ?"

"Đúng vậy, em đã từng đến đó rồi à? Không thì sao em lại biết con đường này là đến khu nghỉ dưỡng bên bờ biển? ”

Thư Khả Như không nói gì chỉ lườm nguýt. Vừa rồi lúc trên đường đi đã có một tấm biển chỉ dẫn, trên đó viết rằng đi theo hướng này là đến khu nghỉ dưỡng ven biển. Nếu không thì cô cũng chẳng thể biết được.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, vẫn chưa đến nơi.

Mí mắt Thư Khả Như đang đánh nhau, nói với Chu Ngọc: "Em ngủ một lát, đến nơi thì gọi em. ”

“Ừ!”



Khi Thư Khả Như tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn. Cô mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh. Cô chưa từng thấy cách bài trí như trong căn phòng này bao giờ. Chu Ngọc đã đưa cô đến chỗ nào vậy?

Mơ hồ nghe được tiếng sóng vỗ bờ biển, cả người ngay lập tức tỉnh táo lại. Cô chạy đến cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra, đập vào mắt lại là một cảnh tượng đẹp nao lòng.

Ánh sáng hoàng hôn và đường biển đã hợp thành một, trên bầu trời hoàng hôn càng trải dài, chẳng qua cơn gió này bởi vì nguyên nhân đang là mùa thu nên có chút lạnh lẽo.

Bóng dáng Chu Ngọc chạy tới chạy lui trên bãi biển, cũng không biết anh đang làm gì, Thư Khả Như tò mò xuống lầu.

Lúc này mới phát hiện ra nơi này là khu nghỉ dưỡng ven biển. Bình thường giá chỗ này rất cao, chỗ nghỉ ở đây không phải hình thức khách sạn mà là biệt thự tư nhân, có đủ không gian riêng tư.

Cô đi về phía Chu Ngọc, một mình anh đang phát điên bên bờ biển cũng không biết đang làm cái gì.

"Xin hỏi, cô là cô Thư đúng không?"

Hả?

Thư Khả Như ngây ngô nhìn người đàn ông trước mắt, trong tay anh ta cầm một quả bóng bay màu trắng, bên trong quả bóng bay hình như có thứ gì đó.

“Thứ này dành cho cô!”

"Ơ hay, tôi với anh, tôi…" Thư Khả Như cũng muốn hỏi bọn họ quen nhau sao? Nhưng còn chưa kịp hỏi thành tiếng, đối phương đã đem sợi bóng bay màu trắng nhét vào tay cô rồi vội vàng rời đi.

Hành động này khiến Thư Khả Như không hiểu gì. Rốt cuộc tình huống này là như thế nào?

Dọc theo con đường đi qua, bóng bay trong tay cô nhiều lên, thêm một ít nữa là  số bóng này có thể mang theo cô bay vút lên trời.

Nhìn thấy cô đi tới, Chu Ngọc đứng tại chỗ hai tay chống nạnh, nụ cười trên mặt sáng lạn, ngay cả trong mắt cũng đầy chất biển.

Thư Khả Như đi tới, kỳ quái nhìn Chu Ngọc, ngoái đầu nhìn chung quanh một vòng, phong cảnh đẹp như vậy mà lại không có một bóng người, thật kì cục.

"Anh muốn làm gì? Còn chỗ bóng bay này là sao, muốn bay lên trời ư? ”

Nụ cười của Chu Ngọc không hề thay đổi, càng tăng thêm vẻ yêu chiều.

"Chẳng lẽ em không nhận ra anh muốn làm gì sao?"

Ồ!

Thư Khả Như ngẩng đầu liếc nhìn chùm bóng đang bay là đà trên đỉnh đầu mình, tình huống này thoạt nhìn thì giống trích đoạn tỏ tình của tổng tài bá đạo trong phim thần tượng?

"Anh muốn… Này!”

Advertisement
';
Advertisement