Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Qua tám chín tiếng bay, Tôn Tử Phàm tới đình Morgantine, thành phố này rất phồn hoa cũng rất loạn, dù sao thì mỗi ngày cũng trình diễn bắt nhau, tới tối có rất nhiều người ở trong nhà không dám ra ngoài.

Trừ khi không cần mạng nữa.

Mà đám làm hại tới Thanh Môn hội bọn họ chính là thế lực lớn nhất Morgatine, Hắc Long Đường.

Thủ đoạn của bọn họ khá điên cuồng, bên này không có ai có thể trị được bọn họ, bên sở cảnh sát Morgantine muốn đối phó những người này, nhưng lại chẳng có chút bằng chứng nào.

Cho dù là làm gì thì đám người này cũng có hành tung vô cùng bí mật, tính bảo mật vô cùng tốt, đây cũng là nguyên nhân mà những người Hắc Long bọn họ có thể sống ở Morgantine, hơn nữa còn kéo dài tới tận bây giờ.

“Cậu chủ, chuyện này ông cụ đã biết hết rồi ạ, nhưng ý của ông ấy hy vọng anh đừng chọc vào.” Một người mặc đồ đen bên cạnh Tôn Tử Phàm lên tiếng.

Ông cụ trước giờ đều không phải người sợ chuyện gì, sao lần này lại khiến ông ấy ngừng tay chứ?



Nhưng anh ta không tốt tính như vậy đâu, nếu như không giải quyết chuyện này cho tốt thì những người kia thực sự tưởng rằng người Hoa bọn họ dễ bắt nạt.

“Chuyện này trong lòng tôi đã có tính toán, tôi cũng có cách đối phó với bọn họ, thời gian tới anh chỉ cần nghe theo lệnh tôi là được. Sắp xếp các anh em đừng làm gì bốc đồng, tất cả nhân viên nghe theo chỉ huy và mệnh lệnh của tôi, nếu như có người không tuân theo thì cứ đá ra ngoài cho tôi.”

Tôn Tử Phàm vừa nói xong, một người đàn ông ngầu lòi mặc áo gió màu đen đi về phía anh, có phong cách này cũng chỉ có một mình A Minh mà thôi.

Mặt và biểu cảm giống như tên của anh ta vậy, cứ lạnh lùng.

“Cậu chủ.” A Minh lạnh lùng gọi một tiếng.

Bờ môi mỏng của Tôn Tử Phàm cong lên tà ác, đôi mắt sâu thẳm tới đáng sợ.

“Điều tra chuyện thế nào rồi?”

Hai tay Tôn Tử Phàm đút vào túi quần tây của mình, ánh mắt rất u oán.

“Đợi tới khách sạn rồi tôi sẽ báo cáo với anh, dù sao thì trên xe cũng không phải là nơi an toàn gì.”

Tôn Tử Phàm vừa nghe thấy câu này lập tức nghe ra ý khác của A Minh.

Morgantine cũng là quốc gia kỹ thuật cao, thường trên xe có thể có những thứ như camera, cho dù là xe của chính bọn họ cũng sẽ có nguy hiểm tiềm tàng nhất định.

Cho nên vẫn cảnh giác một chút thì hơn.

ở bên khác, có hai người đẹp tinh tế đang nằm trong lòng Johan, người mặc đồ đen ở bên cạnh báo cáo tình hình cho ông ta.

“Ông Johan, chúng tôi nhận được tin Tôn Tử Phàm đã tới Morgantine, chúng ta xác định không hành động gì sao ạ?”

Johan ăn một quả nhỏ mà người đẹp trong lòng đưa tới, sắc mặt kia rất thích ý, đôi mắt xanh lam lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Nói lạnh nhạt: “Nếu như người đã tới rồi thì chúng ta cần gì phải nôn nóng chứ, chúng ta không cần tìm Tôn Tử Phàm thì tự anh ta cũng sẽ tìm tới cửa, dù sao thì chúng ta cũng nặng tay với đám người Thanh Môn hội như vậy, nếu như Tôn Tử Phàm không tới thì mới là lạ đấy.”

“Ông Johan, nếu như anh Locks biết được chuyện này, chúng tôi sợ là không thể giải thích được.” Trên mặt người mặc đồ đen xuất hiện vẻ kiêng dè rất rõ ràng.

Nghe thấy cái tên này, Johan dồn sức đẩy hai người phụ nữ trong lòng ra, sắc mặt đột nhiên trở nên âm hiểm.

“Xảy ra chuyện gì thì tôi gánh, các cậu chỉ cần làm việc theo lệnh của tôi là được, lần trước tất cả người của chúng ta đều bị Tôn Tử Phàm chơi tới xoay mòng mòng ở Giang Thành, thù này nếu như tôi không trả thì trong lòng tôi không thể bình tĩnh nổi, cho nên có lẽ cậu có thể hiểu được tâm trạng của tôi. Hơn nữa anh Locks không ở Morgantine, đợi anh ta về rồi chúng ta cũng đã giải quyết hoàn thành tất cả mọi chuyện, còn có thể kiếm được một khoản tiền lớn cho Hắc Long chúng ta. Cho nên các cậu không cần lo lắng về chuyện này, tới lúc đó tôi sẽ tự mình giải thích với anh Locks.”

Sau khi Johan nói xong, thì cầm rượu vang bên cạnh elen uống sạch, trên mặt toàn là vẻ âm hiểm.

Màn đêm không biết được sự nguy hiểm.

Tôn Tử Phàm đứng trước cửa sổ sát đất, ánh mắt rất xa xăm, ly rượu cầm trong tay khẽ lắc, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó.

A Minh đứng đằng sau anh ta: “Nếu như thực sự là tên Johan đối phó anh, vậy thì anh phải cẩn thận, địa vị của ông ta trong Hắc Long Đường không hề thấp, hơn nữa thủ đoạn của ông ta cũng nổi tiếng tàn nhẫn.”

“Tôi cũng hiểu một chút về người này, đúng thật là thủ đoạn của ông ta rất âm hiểm, nhưng chơi như vậy mới thú vị chẳng phải sao? Nhưng ông ta đối phó tôi thì đại ca của bọn họ có biết không nhỉ?” Tôn Tử Phàm cười nhàn nhạt.

Theo như những gì anh ta biết về Locks, Locks thường sẽ không dễ dàng chọc vào kẻ địch, huống hồ trước đây Hắc Long Đường còn hợp tác với Thanh Môn hội, Johan làm như vậy rõ ràng là hành động thất tín.

Không giữ chữ tín trong giới xã hội đen là điều đại kỵ.

Nhưng Johan đã ra tay rồi, đương nhiên anh ta cũng không cần thiết phải giữ nữa, anh ta muốn xem thử xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng.

“Còn có một chuyện quên nói với anh, ông cụ nói rằng ông ấy muốn bế cháu rồi, cho nên phiền anh mau chóng tìm một người phụ nữ kết hôn, đương nhiên nếu như anh muốn cưới cô Tô thì ông cụ cũng không có ý kiến gì, cưới cô Tô là có cháu trai sẵn để bế rồi, sau này hai người lại sinh thêm một đứa...”

“Cậu câm miệng cho tôi, lời ông cụ nói mà cậu cũng nghe à?” Tôn Tử Phàm ngắt lời A Minh luôn.

Mặt vô cảm nói ra những lời này, lại có sự tương phản đáng yêu.

“Cậu trả lời ông cụ thay tôi, ông ấy sẽ được bế trong những năm ông ấy còn sống, bảo ông ấy không cần nóng vội như vậy.”

A Minh gật đầu, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Hôm sau, Tôn Tử Phàm và Johan gặp nhau ở bến tàu.

Hai bên bọn họ vốn đã hẹn gặp mặt nhau rồi, sau khi hai người gặp nhau đều có suy nghĩ riêng, nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự đối qua đáp lại.

“Đã lâu không gặp ông Johan, thủ đoạn cao hơn nhiều đấy.” Tôn Tử Phàm nhìn mặt biển không gợn sóng, bên cạnh là cần câu cá, như vậy khỏi phải nói nhàn nhã tiêu thoải mái cỡ nào.

“Cậu Tôn quá khen rồi, thủ đoạn có tốt hơn cũng không bằng cậu Tôn, nhưng cậu Tôn có thể tới đây với tốc độ nhanh như vậy đúng là khiến tôi bất ngờ.” Johan cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Người mặc đồ đen đằng sau bọn họ đều cảnh giác, đừng thấy đại ca của bọn họ nói chuyện nhàn nhã thoải mái như vậy, ai mà biết được một giây sau đó có đánh nhau không.

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, môn hội của chúng tôi và các ông là đối tác mà, đối xử với đối tác của mình bằng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy e là có chút không ổn, không biết ông Johan cảm thấy tôi nói có đúng không?”

Johan cười lạnh, chuyện này đã xảy ra rồi, mà ông ta cũng chẳng cần phải che giấu nữa.

Quay đầu nhìn sang Tôn Tử Phàm rồi sẽ cười nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là qua lại theo phép lịch sự thôi, lần trước cậu Tôn cầm thứ quan trọng của tôi như vậy, lần này chẳng qua chúng tôi chỉ cho cậu Tôn một niềm vui bất ngờ mà thôi.”

Tôn Tử Phàm đột nhiên bật cời, mùi máu tanh trong mắt tràn ngập, mở điện thoại ra sau đó đưa cho Johan...

Advertisement
';
Advertisement