Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Johan nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt liền thay đổi, hoàn toàn ngây ra tại chỗ, đến cả động tác trong tay cũng chậm đi.

Hoàn toàn không dám tin vào chứng cứ trong điện thoại của Tôn Tử Phàm, khi đó lúc bọn họ lấy được không hề bị phá, nhân viên hacker bên phía bọn họ cũng luôn canh giữ. Nếu Tôn Tử Phàm phá được thì đương nhiên bọn họ cũng có thể cảm nhận được bất thường, nhưng quan trọng là hoàn toàn không có.

Nhưng chứng cứ kia của Tôn Tử Phàm rốt cuộc là từ đâu ra.

Những chứng cứ này giống y hệt chứng cứ trong USB, nếu giao những thứ này cho bên cảnh sát thì đám người bọn họ sẽ xong đời!

Tôn Tử Phàm vô cùng tận tưởng biểu cảm của ông ta, điều anh ta muốn chính là kết quả như thế này, nhìn thấy cái này không nhịn được rồi đúng không, liên quan tới cả vận mệnh của Hắc Long Đường, bất cẩn chút thôi là tất cả sẽ tan rã.



Một lúc lâu sau, Johan mới hoàn hồn lại, đáy lòng cũng sợ hãi vô hạn, chính vì biết được trong tay Tôn Tử Phàm không có bất kì chuôi dao của bọn họ nào nữa, cho nên mới dám to gan đối phó với Thanh Môn hội như vậy, kết quả trong tay Tôn Tử Phàm lại nắm chặt sự sống chết của bọn họ.

Nếu như bị anh Locks biết được, chắc chắn sẽ bắt ông ta một phát súng mà chẳng do dự!

Nhưng tình hình bây giờ không hề lạc quan, ông ta khiến đám người bên Thanh Môn tổn thất nặng, đến cả đồ của bọn họ cũng cướp về, hơn nữa còn dùng hết từ lâu.

“Tôn Tử Phàm cậu muốn làm gì? Cậu cứ nói bất cứ yêu cầu và điều kiện gì đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm, nhưng tiền đề là cậu phải đưa những bằng chứng trong tay cậu cho tôi!” Cuối cùng Johan vẫn thỏa hiệp, trong lòng ông ta vẫn sợ hãi sự tồn lại là Locks, người đàn ông này là người sáng lập Hắc Long Đường, có thể phát triển Hắc Long Đường đến bây giờ đã đủ chứng minh thủ đoạn của anh ta không tầm thường.

Từ lúc bắt đầu, anh Locks đã nói với anh ta, đừng dễ dàng chọc vào Tôn Tử Phàm và Thanh Môn hội, bây giờ ông ta đã chạm cả vào hai điều cấm kị.

Tôn Tử Phàm lặng lẽ nhìn chằm chằm mặt biển, không nóng vội đưa ra yêu cầu, bây giờ anh ta đang nắm thóp bọn họ, hơn nữa bây giờ Tôn Tử Phàm cũng có thể hoàn toàn xác định rằng, người đứng đầu kia không hề biết những chuyện Johan làm.

Nếu như đưa những chuyện này đến trước mặt người đứng đầu kia, cho dù Johan không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng, anh ta lại muốn xem thử xem ông ta có bao nhiêu cái mạng để mất.

Tôn Tử Phàm cười khẽ nói với ông ta: “Nếu như đưa chuyện này tới trước mặt người đứng đầu kia của ông, ông cảm thấy chuyện này sẽ có kết quả như thế nào? Johan chắc là ông quên rồi nhỉ? Trước đây Hắc Long Đường và Thanh Môn luôn hợp tác với nhau, quy định bình thường trong giới xã hội đen là không thể làm hại tới đối tác, nhưng ông đã làm trái quy củ trong chuyện này.”

Nếu như không phải vì cách làm của Johan, anh ta cũng không thể lấy ra những chứng cứ này, có thể những thứ này sẽ tan ra trong bụng anh ta, nhưng Johan lại cứ để nó phải xuất hiện.

Nếu như để người đứng đầu kia biết được chuyện này, có lẽ sẽ tức đến hộc máu mất, dù sao thì những chứng cứ anh ta cầm trong tay này đều có thể hủy diệt cả Hắc Long Đường bọn họ, khiến Hắc Long Đường hoàn toàn biến mất trong giang hồ.

Đương nhiên, sự tồn vong của Hắc Long Đường còn phải xem quyết định của Johan, nếu như ông ta biết đều thì mọi người đôi bên đều tốt lành, nếu như không biết điều thì chỉ có tôi sống anh chết thôi.

Johan vô thức nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm sườn mặt của Tôn Tử Phàm, trong đầu đột nhiên xuất hiện điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên trở lên âm hiểm.

Nhưng vẻ mặt đó chỉ lóe lên, nếu như bị Tôn Tử Phàm nhìn thấy được thì yêu cầu lại là một chuyện khác.

Tôn Tử Phàm quay đầu lại nhìn ông ta, khẽ cười: “Thực ra yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó chính là các ông trả lại những thứ đã cướp kia cho tôi, còn phải bồi thường tính mạng của một số anh em chúng tôi, nhưng nhiên những thứ này đều đổi thành USD là được, năm tỷ USD không được thiếu một đồng.”

Khi nghe thấy yêu cầu này, Johan đột nhiên trợn trừng đôi mắt, mẹ nó đây rõ ràng là cướp, đã dùng hết đám đồ kia rồi, còn về tiền thì ông ta không thể bỏ ra nhiều như vậy được, anh Locks sẽ nghi ngờ.

Nhìn dáng vẻ khí xử của ông ta, tâm trạng của Tôn Tử Phàm khỏi phải nói là vui đến mức nào, điều anh ta muốn chính là kết quả như vậy, làm chuyện gì thì cũng phải trả giá, nếu Johan đã không có đầu óc làm những chuyện như vậy, thế thì ông ta bắt buộc phải gánh cái giá này.

“Ông đừng có mơ làm gì tôi, nếu như tôi xảy ra bất kỳ vấn đề hoặc chuyện gì ở Morgantine, vậy thì những chứng cứ trong tay tôi sẽ tự động chuyển tới bên cảnh sát, không những như vậy còn gửi tới bên liên hợp quốc...” Tôn Tử Phàm dừng lại: “Tới lúc đó cả thế giới sẽ đối phó với các ông, nếu như tôi đã có thể giải được mật mã của các ông, vậy thì tôi làm những chuyện này cũng là điều đơn giản thôi, trước khi muốn đối phó với tôi thì phải cân nhắc xem mình có bản lĩnh đó hay không?”

Jim lặng, ông ta tin những lời Tôn Tử Phàm nói, nếu như anh ta thực sự xảy ra bất cứ vấn đề hoặc việc gì bên này, vậy thì những chứng cứ này sẽ được gửi thẳng tới các nơi, tới lúc đó, cũng chính là lúc kết thúc của Hắc Long Đường bọn họ.

Anh Locks chắc chắn sẽ giết ông ta không chút do dự, đây là kết quả nghiêm trọng nhất mà ông ta nghĩ tới bây giờ, nhưng quan trọng là vẫn sẽ càng nghiêm trọng hơn.

“Ông Johan, tôi không thể ở lại đây quá lâu được, cho nên hàng và tiền của tôi tới tài khoản lúc nào, vậy thì tất cả những bằng chứng này đều sẽ bị tiêu hủy lúc đó, nếu như trong vòng ba ngày tôi không nhìn thấy bất kì giao dịch và bồi thường đồ vật nào, ông nên biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Tôn Tử Phàm đang đe dọa trắng tợn.

Trong tay anh ta có những bằng chứng này đương nhiên anh ta không hề sợ hãi, nhưng cho dù không có những bằng chứng này thì anh ta cũng không sợ hãi như vậy.

Dù sao thì làm nghề này chính là như vậy, thủ đoạn không tàn nhẫn một chút thì người khác sẽ không khuất phục càng không sợ hãi!

“Vậy tôi hy vọng cậu có thể tuân thủ theo những gì cậu nói, tôi đưa tiền và những đồ vật kia cho cậu, cậu phải hủy những chứng cứ kia trước mặt tôi, nếu không những giao dịch này của chúng ta đều phí hoài hết.” Có thể nhượng bộ như thế này đã là giới hạn lớn nhất của Johan, còn về khoản chi những đồ vật và số tiền này, sau này ông ta sẽ tự mình giải thích với anh Locks.

Thân hình thon dài của Tôn Tử Phàm đứng dậy, hai tay cắm vào túi quần, bờ môi mỏng cong lên nở nụ cười lạnh nhạt.

“Ngày mai tôi sẽ lên máy bay về nước, chuyện tiếp đó thuộc hạ của tôi A Minh sẽ làm với ông, hy vọng ông Johan đừng khiến tôi thất vọng mới phải.”

Dứt lời, Tôn Tử Phàm quay người sải bước ra rời đi.

Johan nhìn bóng lưng rời đi của tất cả đám người Tôn Tử Phàm, hàm răng siết chặt lại, đôi tay siết chặt thành quyền, khớp xương kêu răng rắc.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghẹn khuất như vậy, đến cả năng lực phản bác cũng không có.

Advertisement
';
Advertisement