Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Tô Thanh Anh uống khá nhiều rượu, cảm thấy đầu như căng ra, hai má cũng ửng hồng. Vẻ lạnh lùng trên người cô mất đi không ít.

Cô tìm một góc yên tĩnh không có ai để ý ngồi xuống, mệt mỏi xoa xoa ấn đường. Trước đây cô không thích những buổi xã giao kiểu này, nhưng bố lại thường dẫn cô đến những dịp như thế. Ông nói là sau này sẽ có ích cho cô.

Lúc đó cô không nghe, cũng không thích thú gì. Sau này khi xảy ra chuyện, chú Huy cứu được cô thì bắt đầu tiến hành huấn luyện cho cô. Ông ta nói với cô, nếu cô muốn báo thù thì nhất định phải chấp nhận tất cả những chuyện này!

Cho dù là không thích nhưng cũng phải ép buộc mình tiếp nhận nó. Trong cái xã hội cá lớn nuốt cá bé này, nếu bản thân không trở nên mạnh mẽ thì chỉ có thể bị đào thải, ngay cả quyền lựa chọn cũng không có.

Vì vậy, cô bắt đầu tìm hiểu tất cả mọi thứ, bắt đầu ép bản thân học hỏi, bắt mình nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn.

"Không biết cô Tô có đồng ý nhảy với tôi một bản không?"

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, Tô Thanh Anh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lóe ra vài phần lạnh thấu xương.

"Ồ, chẳng phải tổng giám đốc Nguyễn đi cùng với cô Lâm sao? Nếu tôi khiêu vũ với Tổng giám đốc Nguyễn để cô Lâm biết được chắc chắn sẽ ghen đấy. Phụ nữ mà ghen lên thì rất đáng sợ, những chuyện như giết người phóng hỏa cũng dám làm.”

Người đàn bà ác độc như Lâm Tiêu thì chuyện gì cũng có thể làm được, ví dụ như năm năm trước cô ta từng hãm hại cô!

Nhìn mặt cô đầy vẻ mỉa mai, Nguyễn Hạo Thần càng thêm chắc chắn về thân phận thật sự của cô. Tuy nhiên hiện tại anh vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng nào.

Anh nắm tay cô kéo lên.

Tô Thanh Anh thấy vậy thì cáu kỉnh nhìn anh: "Tổng giám đốc Nguyễn, tôi đã nói rồi..."

"Tôi đã cử người đưa Lâm Tiêu về rồi. Vì vậy cô có thể khiêu vũ với tôi rồi chứ?”

Không ngờ anh lại cho người đưa Lâm Tiêu về như thế. Cách làm này ngoài dự đoán của cô.

Khi cùng anh bước ra sàn nhảy, bên cạnh có khá nhiều người cảm thấy cặp này có vẻ xứng đôi hơn.

Anh vòng tay giữ lấy eo cô khiến cả người cô cứng đờ, có chút không tự nhiên.

Trước kia cô chưa khiêu vũ với Nguyễn Hạo Thần bao giờ. Lúc ở nước ngoài thì cô từng nhảy với Tôn Tử Phàm.

Anh kéo tay một cái, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Cơ thể cả hai gần như dính chặt vào nhau.

Tô Thanh Anh muốn nhích ra một chút, nhưng rõ ràng đã bị người đàn ông này kéo trở về.

Cô nhướng mắt định nói gì đó thì bắt gặp ánh mắt như cười như không đầy ẩn ý, ấn đường còn hiện lên vẻ vui mừng.

"Tổng giám đốc Nguyễn, anh đã thấy ai khiêu vũ mà dính chặt vào nhau thế này chưa? Xin Tổng giám đốc Nguyễn biết tự trọng!"

Cảm nhận được bàn tay to lớn của anh đang chạy loạn trên lưng, Tô Thanh Anh phải nhấn mạnh câu nói sau cùng.

Lúc này cô có chút không thể hiểu Nguyễn Hạo Thần. Hai người chỉ mới gặp nhau hai lần, tại sao anh lại tỏ ra nhiệt tình với cô như vậy?

Anh còn làm trò trước mặt Lâm Tiêu còn thừa nhận rằng anh yêu Tô Khiết. Nếu tất cả những tổn thương kia đều là vì yêu thì cô thà không có!

Hơn nữa, lúc đó căn bản không phải là tình yêu!

"Tổng giám đốc Tô, tôi cũng không ngại nói cô biết. Tôi và vợ cũ vẫn chưa ly hôn, giấy đăng ký kết hôn vẫn còn đây. Sau khi cô ta ra đi, tôi cũng không cho ai xóa đi thông tin danh tính của cô ta. Vì vậy hiện tại trên danh nghĩa thì cô ta vẫn là vợ của tôi."

Tô Thanh Anh không thể tin được mà nhìn anh. Đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn chưa kết hôn với Lâm Tiêu?

Hả!

Thật là nực cười!

Lúc đầu hai người chẳng phải là yêu nhau đến chết đi sống lại sao? Vật cản trở giữa hai người họ là Tô Khiết cuối cùng cũng đã rời đi. Thế nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không ly hôn với Tô Khiết, cũng không kết hôn với Lâm Tiêu, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy nực cười hay sao?

Sự việc đã thành ra như thế này, bây giờ làm cái dáng vẻ nặng tình như thế cho ai xem?

"Ý của Tổng giám đốc Nguyễn là gì? Tôi không có hứng thú với đời sống cá nhân của Tổng giám đốc Nguyễn, có thể nói là chẳng có một chút hứng thú nào cả!"

"Nói chuyện cũng đừng tuyệt tình như vậy..."

Bang bang bang!

Đùng Đùng Đùng!

Tất cả đèn trong hội trường đột nhiên tắt ngúm làm nhiều người hoảng sợ. Trong khoảnh khắc, trong bóng đêm toàn là tiếng hô hoán.

Tô Thanh Anh cau mày, đang muốn đẩy Nguyễn Hạo Thần ra thì đột nhiên eo bị siết chặt. Người đàn ông này dùng sức kéo cô vào trong lòng, chưa kịp phản ứng gì đã thấy đôi môi hơi bị ấn vào…

Cô trợn tròn mắt trong bóng tối, ra sức đẩy Nguyễn Hạo Thần ra.

Đúng lúc này thì đèn bật sáng trở lại. Một âm thanh phát ra từ loa: "Thành thật xin lỗi quý vị, vừa rồi hệ thống dây điện có chút vấn đề. Hiện tại đã được khắc phục, hi vọng quý vị bỏ qua!”

Tô Thanh Anh nhìn người đàn ông trước mặt rồi xoay người bỏ đi.

Nguyễn Hạo Thần đưa ngón tay vuốt ve đôi môi đã ửng đỏ của mình, cười xấu xa.

Tô Khiết, ngày tháng sau này của chúng ta vẫn còn dài, hiện tại không việc gì phải vội.

Tô Thanh Anh đi vào nhà vệ sinh. Cô đứng trước gương, sững sờ nhìn khuôn mặt của mình. Những lời của chú Huy văng vẳng bên tai cô.

Bước đầu tiên cháu phải giành được sự tin tưởng của Nguyễn Hạo Thần, bất kể là phải dùng phương pháp nào!

Cô cụp mắt xuống, mở vòi nước, lấy nước lạnh hắt lên mặt mình.

Tất cả những chuyện này chỉ vì nhiệm vụ chú Huy giao cho và trả thù, không bao giờ động lòng lần nữa.

Trong tim cô từng có một chú nai nhỏ húc lung tung, húc đến cả người nát tương cũng không ngừng lại. Sau cùng bầm dập đến chết đi, không thể gượng dậy nổi nữa.1

Cô rút khăn giấy bên cạnh nhẹ nhàng lau sạch vết nước trên mặt, hít thở sâu một hơi.

Vừa mở cửa đi ra đã thấy một dáng người cao lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trẻo là vẻ mặt lạnh lùng.

"Chẳng lẽ Tổng giám đốc Nguyễn có sở thích đặc biệt sao? Anh thích đứng giữ cửa nhà vệ sinh nữ à."

"Cô Tô, tôi cố ý đứng đây đợi cô. Chỉ là phòng trường hợp cô bị kích thích quá mà ngất xỉu trong nhà vệ sinh thì cũng có tôi ở đây sẵn sàng làm công tác cứu hộ.”

Tô Thanh Anh liếc mắt một cái, dáng vẻ nghiêm chỉnh nhưng lại nói năng nhảm nhí. Trước đây cô cũng không phát hiện ra anh nói chuyện giỏi như vậy.

Bởi vì trước đây anh chẳng có lúc nào mà không cho Tô Khiết sắc mặt tốt. Cho tới bây giờ, lúc nào mặt mũi cũng lạnh như tiền.

Cô không đếm xỉa anh nữa, nhấc bước chân rời đi.

Nguyễn Hạo Thần đi theo cô cùng trở lại buổi tiệc, thì thấy bóng Tô Cảnh Nhạc đang xăm xăm chạy đến.

"Mẹ ơi, con đến tìm mẹ đây!"

Nhìn thấy Tô Cảnh Nhạc, Tô Thanh Anh nở một nụ cười dịu dàng. Cô quỳ một chân xuống rồi ôm cậu vào lòng.

"Mẹ ơi, sao muộn thế này rồi mà mẹ vẫn chưa về. Con lo quá nên gọi điện thoại cho bố Tử Phàm thì lại tắt máy mất rồi. Vì vậy, con chạy đến đây tìm hai người nè."

Nghe những lời cậu nói, trái tim Tô Thanh Anh mềm nhũn. Đứa trẻ này là tất cả của cô.

"Xin lỗi đã làm con lo nhé. Tử Phàm có việc gấp phải xử lý nên đã tắt di động rồi. Lần sau mẹ có về muộn nhất định sẽ gọi điện báo cho con biết.”

Tô Cảnh Nhạc suy nghĩ một chút: “Nhất định nhé. Mẹ không được nuốt lời đó.”

"Ừm."

Nhìn thấy hai mẹ con ôm nhau, trong lòng Nguyễn Hạo Thần lạc lõng như thiếu đi một thứ gì đó. Thế nhưng cảnh tượng này lại cho anh một cảm giác thỏa mãn rất lạ lùng.

Tô Cảnh Nhạc buông Tô Thanh Anh ra. Nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đang đứng phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc lập tức nhăn lại.

"Mẹ, sao gã khốn này lại ở đây?"1

Tô Thanh Anh:...

Nguyễn Hạo Thần:...
Advertisement
';
Advertisement