Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Tô Cảnh Nhạc nhanh chóng đổi mặt, lập tức cười hi hi nói: "Con xin lỗi chú. Con nhìn nhầm người. Lúc nãy không phải đang mắng chú đâu.”1

Nhưng trong lòng cậu thì đang nói nhỏ, cậu đúng là mắng Nguyễn Hạo Thần đấy, không bằng lòng cũng không làm gì được cậu!

Tô Thanh Anh đứng lên nói: "Thật ngại quá. Trẻ con hơi nghịch ngợm, hi vọng anh không để tâm.”

"Đây là con của cô và Tôn Tử Phàm?"

Nguyễn Hạo Thần trầm giọng hỏi, con ngươi đen láy như thể nhìn thấu người phụ nữ trước mặt.

"Tổng giám đốc Nguyễn, đây là chuyện cá nhân của tôi, không cần thiết phải cho anh biết."

Nói xong, cô dắt Tô Cảnh Nhạc bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng hai mẹ con đi khỏi, Nguyễn Hạo Thần trầm ngâm suy nghĩ. Xem ra anh phải điều tra một chút rồi.

Lúc trước, tên nhóc này vẫn còn rất lễ phép mà gọi chú. Lần này vừa mở miệng đã gọi gã khốn, chắc chắn là có chuyện gì đó.

Đột nhiên, trong đầu anh nghĩ đến một khả năng vô cùng táo bạo, tên nhóc này có thể nào là con trai anh không?1

Nếu biết được suy nghĩ của Nguyễn Hạo Thần, Tô Thanh Anh nhất định sẽ trở nên hoảng loạn. Cô đang hy vọng Nguyễn Hạo Thần tiếp tục hiểu lầm Tô Cảnh Nhạc là con của Tôn Tử Phàm.

Cô không bao giờ tha thứ cho Nguyễn Hạo Thần, mãi mãi không!

Trong biệt thự, Lâm Tiêu giận dữ đập phá đồ đạc, thật sự đáng ghê tởm!

Cô ta không biết vì sao Nguyễn Hạo Thần lại đột ngột cho người đưa mình về. Điều cô ta khó chịu nhất chính là Nguyễn Hạo Thần lại thừa nhận rằng anh ấy còn yêu Tô Khiết trước mặt cô ta!

Con khốn, rõ ràng là mày đã chết. Mày đã chết năm năm rồi mà sao vẫn như hồn ma vất vưởng bám lấy Nguyễn Hạo Thần. Tao nguyền rủa mày mãi mãi không thể siêu thoát!

Một bình hoa khác lại bị cô ta ném xuống đất. Trên mặt đất đã toàn là mảnh vỡ.

Còn có con ả Tô Thanh Anh kia nữa, cô ta nghĩ sự việc cũng không hề đơn giản. Tóm lại, nếu cô ta dám dụ dỗ Nguyễn Hạo Thần thì đừng trách Lâm Tiêu này không khách sáo với cô ta.

Cô ta có thể ép chết Tô Khiết, vẫn có thể ép chết thêm một ả đàn bà khác. Tô Thanh Anh cũng không ngoại lệ!

"Cô Lâm..." Một cô người làm thận trọng đi vào, nhìn thấy dưới đất toàn mảnh vỡ thì trong lòng ngạc nhiên.

Trước đây, lúc nào cô Lâm cũng hiền lành dịu dàng. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà trở nên cáu kỉnh như vậy.

Ánh mắt Lâm Tiêu đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm cô người làm: “Có chuyện gì thì nói cho nhanh, đừng có đứng đó ấp a ấp úng nữa."

"Cậu chủ bảo tối nay sẽ không về, phải đến công ty tăng ca. Cậu nói cô Lâm đi nghỉ ngơi sớm đi."

"Cút! Tất cả cút hết cho tôi!"

Nghe vậy, cô người làm vội vàng bỏ chạy.

Cô Lâm gắt gỏng như vậy quả thực đáng sợ quá!

Tối nay không về, anh thực sự đến công ty tăng ca sao?

Cô ta vội vàng lấy điện thoại ra, chỉnh sửa dung mạo lại một chút rồi gọi video call cho Nguyễn Hạo Thần.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Tiêu Tiêu hả, có việc gì sao? Sao trễ rồi mà vẫn chưa ngủ."

Giọng anh nhàn nhạt, tựa hồ không chút cảm xúc.

Nhìn thấy phông nền sau lưng anh, Lâm Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Nguyễn Hạo Thần thật sự đang làm việc, không phải đi tìm phụ nữ khác.

"Em nhớ anh thôi. Đừng làm việc muộn suốt như vậy, sức khỏe quan trọng hơn.”

"Ừ. Anh biết rồi. Em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

"Ừm."

Sau khi cúp điện thoại, nét dịu dàng trên gương mặt Lâm Tiêu lập tức biến mất không dấu vết.

Miễn sao vẫn đang làm việc là được.

Mà cũng không việc gì phải sợ. Chẳng bao lâu nữa họ sẽ đính hôn. Đến lúc đó, cô ta có thể tuyên bố chủ quyền, Nguyễn Hạo Thần là người đàn ông của cô ta!

Cùng lúc này, trong một biệt thự hướng biển, Thư Khả Như nhìn người phụ nữ đang ngồi đối diện với mình với ánh mắt thăm dò. Người phụ nữ trước mặt đúng là Tần Ngọc Linh. Cô ta trở về rồi!

Còn tưởng là đã chết rồi chứ, nhưng vì sau ròng rã tám năm mới trở về? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

"Cô là Khả Như đúng không? Đã lâu không gặp, hình như cô đã trưởng thành hơn rất nhiều."

Tần Ngọc Linh mặc một bộ đồ màu trắng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nở nụ cười tái nhợt. Đó là vì trên đầu cô ta có một miếng băng gạc hơi đỏ lên vì thấm máu.

Thư Khả Như đối với cô ta không có bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ vì sự bất cẩn của Tần Ngọc Linh, khiến Chu Ngọc hận cô ấy suốt tám năm, cũng hành hạ cô ấy trong ngần ấy năm. Tần Ngọc Linh trở về cô ấy cũng không cảm thấy có gì vui vẻ.

Cô ấy đang nghĩ nếu Tần Ngọc Linh vẫn còn sống, liệu Chu Ngọc có buông tha để cô đi không.

"Thời gian qua lâu như vậy rồi, thay đổi là chuyện rất bình thường mà?"

Nhìn thấy cô ấy lạnh nhạt thế này, Tần Ngọc Linh khẽ nhíu mày, có chút tủi thân.

"Khả Như, cô sao vậy? Cô ghét bỏ tôi sao?"

Thư Khả Như chớp mắt cười nhạt: "Đúng vậy, tôi hận cô. Cô đã không chết sao còn trốn đi đâu mất? Vì sao không trở về?”

"Thư Khả Như, cô đừng xấc láo!"

Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến, Thư Khả Như không có chút xao động, vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ yếu đuối như thể không có xương cốt này.

Cô ấy thận trọng suy nghĩ lại về những chuyện năm đó, chợt nhận ra dường như Tần Ngọc Linh cũng chẳng phải loại con gái đơn thuần gì. Ban đầu chính Tần Ngọc Linh đột nhiên...

Chu Ngọc đã bước đến trước mặt hai người. Anh ta ngồi xuống bên cạnh Tần Ngọc Linh, nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc bị rơi xuống cho cô ta. Khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ dịu dàng, cách anh ta cười cũng khiến Thư Khả Như ngơ ngẩn một lúc.

Cô ấy thấy phảng phất bóng dáng của Chu Ngọc thời đại học. Nụ cười của anh ta cũng từng đẹp như vậy, chỉ tiếc anh ta chỉ cười dịu dàng như thế với Tần Ngọc Linh.

"Khả Như, mấy năm nay tôi bị mất trí nhớ. Tôi thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc tỉnh lại thì tôi đã ở Hawaii rồi. Lúc đó, Ace nói với tôi rằng anh ta là chồng chưa cưới của tôi!"

"Vậy là giữa hai người đã phát sinh quan hệ rồi sao?"

Tần Ngọc Linh vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không, giữa chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả, nhưng anh ta đối xử và chăm sóc tôi rất tốt. Tôi cảm thấy giống như anh trai đối với em gái vậy."

Thư Khả Như nghi ngờ nhìn cô ta, thật sự là như vậy sao?

Trước khi xảy ra vụ tai nạn xe, Tần Ngọc Linh còn bảo muốn nói với cô một chuyện rất quan trọng. Sau đó đang đùa giỡn thì tình cờ lao qua xe tải. Trong chuyện này cô ấy cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.

Hơn nữa, vị hôn phu lại chưa bao giờ chạm vào cô ta, không phải quá kỳ lạ sao, nói thế nào cũng thấy không hợp lý. Nhưng Thư Khả Như không có nói thẳng với cô ta rằng trong chuyện này chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, mà Tần Ngọc Linh cũng không nói ra.

"Làm sao cô khôi phục được trí nhớ?"

Tần Ngọc Linh nghe xong thì chỉ vào miếng gạc trên đầu: “Chúng tôi vì một số vấn đề nên cãi nhau. Sau đó anh ta đẩy tôi làm đầu tôi đập vào góc bàn. Sau đó mới khôi phục trí nhớ."

Hừ!

Thư Khả Như hừ lạnh một tiếng trong mũi. Thật sự còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình buổi tối.

"Ngọc Linh, không cần phải giải thích nhiều với cô ta. Anh đã bảo giúp việc làm món bánh xoài ngàn lớp mà em thích nhất đây.”

Tần Ngọc Linh dựa vào lòng anh ta. Ở góc độ anh ta không nhìn thấy được cô nở một nụ cười đắc thắng.
Advertisement
';
Advertisement