Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Suy đoán của cô ta không sai, hai người họ thật sự lăn lộn với nhau cả một buổi tối!

“A! Tô Thanh Anh!”

Cô ta thẳng tay ném điện thoại, trong nháy mắt nó đã vỡ tan tành. Cô ta thở hổn hển, gương mặt vô cùng dữ tợn, đáy mắt ánh lên sự độc ác.

Con đàn bà Tô Thanh Anh đó thật sự đã hớp hồn Hạo Thần. Từ khi cô xuất hiện, lúc nào trong lòng cô ta cũng có dự cảm không tốt, bây giờ thật sự đã xảy ra rồi!

Hơn nữa lại còn là vào buổi tối cô ta đính hôn, đây không phải là khiến cho người đời chế giễu hay sao?

Tô Thanh Anh, nếu cô đã không biết tốt xấu như thế, vậy thì đừng trách Lâm Tiêu tôi đây không nể tình. Trước đây tôi có thể đuổi Tô Khiết, vậy thì hiện nay cũng có thể đuổi được cô!

Nhưng mà Lâm Tiêu quên mất rằng Tô Thanh Anh của hiện nay không phải là Tô Khiết ngây thơ, có thể đấu được hay không là chuyện khác.

Lúc Nguyễn Hạo Thần trở về, dấu vết trên cổ rất rõ ràng khiến cho Lâm Tiêu lập tức xông đến chất vấn.

“Thần, cả đêm qua có phải anh ở bên cạnh con khốn Tô Thanh Anh không?”

Anh nghe thấy hai chữ con khốn thì thấy rất khó chịu.

“Tiêu Tiêu, xin lỗi em. Tối qua anh đã tự tiện bỏ đi, em vất vả rồi!”

Anh đi lướt qua cô ta muốn lên lầu, nhưng tay lại bị cô ta dùng sức túm chặt, điên cuồng xé rách quần áo anh. Nhìn thấy những dấu vết trên người anh, cô ta tức khắc oà khóc.

Đôi tay không ngừng đấm lên ngực anh, Nguyễn Hạo Thần không hề phản ứng: “Thần, anh phản bội em sao? Em đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc em không tốt ở điểm nào. Trước kia thì nhân lúc em nằm hôn mê trên giường anh kết hôn với Tô Khiết, bây giờ thì ngay trong ngày chúng ta đính hôn, anh ở bên người đàn bà khác cả đêm không về!”

Có lẽ Lâm Tiêu không nghĩ đến đây chính là báo ứng!

Luật trời dù sao vẫn có luân hồi!

“Xin lỗi em!”

Anh cụp mắt, bất đắc dĩ nói.

Người như anh không dễ gì nói ra ba chữ này. Bây giờ anh lại nói ra với Lâm Tiêu, nhưng vẫn không ý thức được mình vẫn còn thiếu Tô Khiết một lời xin lỗi.

Nguyễn Hạo Thần quả thật rất yêu Tô Khiết, còn đối với Lâm Tiêu lại không có tình cảm gì ngoại trừ ý muốn bù đắp cho cô ta.

“Em không cần anh xin lỗi. Em không cho phép anh lại đi gặp con hồ ly tinh Tô Thanh Anh nữa, em không phép anh gặp cô ta thêm lần nào nữa!”

“Tiêu Tiêu, em đừng làm loạn!”

Anh hơi lớn tiếng, người anh nhớ mong năm năm đã quay về rồi, bảo anh rời xa, anh thật sự không làm được.

“Em không làm loạn. Nguyễn Hạo Thần, nếu anh lại đi gặp cô ta, em sẽ chết cho anh xem. Em đã trao cho anh cả tuổi thanh xuân của mình nhưng anh lại đối xử với em như thế!”

Anh bực bội hất tay cô ta ra.

Nhìn cô ta đầm đìa nước mắt, anh lại còn bực mình hơn.

“Được rồi, em đừng khóc nữa. Công ty còn có việc, anh đi trước.”

Anh bỏ đi không hề quay đầu lại, Lâm Tiêu nhìn bóng lưng của anh ngày càng xa, căm hận trong lòng càng trào dâng, ước gì có thể xé xác Tô Thanh Anh!

Cô ta nắm chặt tay. Tô Thanh Anh, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu!

Nguyễn Hạo Thần lái xe đến công ty, vừa định đi vào cổng thì có một bóng người vọt đến, đấm vào mặt anh.

Đối phương còn muốn tiếp tục tấn công, nhưng bây giờ anh đã phòng thủ, khi nhìn rõ người đến thì cười lạnh lùng.

“Tôn Tử Phàm, lâu rồi không gặp!”

“Khốn nạn!”

Tôn Tử Phàm nhìn anh với ánh mắt hung ác, nham hiểm, anh ta mắng một tiếng.

Bảo vệ canh cổng vội vàng chạy đến nhưng lại bị anh ngăn lại.

“Tôi khốn nạn lúc nào?”1

“Anh bắt nạt Tiểu Khiết chưa đủ, bây giờ còn bắt nạt cả Tiểu Anh. Anh thật sự đáng chết!”

“Tôi bảo chết thì anh nói không tính, hơn nữa loại chuyện này là em tình anh nguyện thì mới làm được. Đây mà là bắt nạt sao? Hơn nữa, cô ta không phải vợ anh. Anh gấp gáp như vậy làm gì?”

Biết cô chưa kết hôn, anh thầm thở dài nhẹ nhõm. Biết cô chính là Tô Khiết, anh tràn đầy vui mừng.

Tôn Tử Phàm nghiến răng, vô cùng tức giận.

“Nguyễn Hạo Thần, anh đừng quên trước đây anh đã đối xử với Tiểu Khiết thế nào. Anh không chỉ tra tấn mà còn giết con của cô ấy, cuối cùng còn tự tay bóp cò bắn chết cô ấy. Loại người rác rưởi như anh xứng đáng có được cô ấy sao?”

“Nếu không phải hai người đến với nhau thì tôi sẽ đối xử với cô ấy như thế sao? Hơn nữa, lúc đó cô ấy còn mang thai con của anh!”

Nói đến đây, trong lòng anh lại đầy giận dữ.

Bị vợ mình cắm sừng chẳng lẽ còn phải đối xử cung kính hay sao?

Tôn Tử Phàm tức đến nỗi bật cười. Nếu trước đây cô mang thai con của anh ta, vậy thì anh ta đã dẫn cô cao chạy xa bay từ lâu rồi. Anh ta ngu đến cỡ nào mà lại cho Nguyễn Hạo Thần có cơ hội phá bỏ con mình chứ?

“A. Nguyễn Hạo Thần, không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua rồi mà anh vẫn có ý nghĩ đó, mất Tiểu Khiết là đáng lắm. Người phóng hoả nhà anh năm đó đã tìm được chưa? Hay là anh vẫn còn nghi ngờ là do Tiểu Khiết làm?”

Anh nhìn anh ta chằm chằm không nói gì. Nhưng sự im lặng của anh đã chứng minh cho lời anh ta nói, anh vẫn còn nghi ngờ cô!

“Tôi không phải Lâm Tiêu, biết rõ người mình thích đã kết hôn nhưng vẫn còn muốn đạp lên đạo đức mà đi phá hoại gia đình người khác. Đúng là tôi thích Tiểu Khiết, nhưng mỗi lần tôi giúp cô ấy đều là khi cô ấy cần giúp đỡ nhất. Mà lí do cô ấy cần được giúp đỡ đều là vì anh.

Giữa tôi và Tiểu Khiết chưa từng xảy ra chuyện gì, đứa bé kia rõ ràng là của anh. Anh uống say...”

“Daddy, thật trùng hợp!”

Một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng Tôn Tử Phàm.

Nguyễn Hạo Thần nhớ lại, dựa theo tình huống phát sinh quan hệ tối qua, mấy năm nay hẳn là cô không động chạm người đàn ông khác. Đứa nhỏ này cũng khoảng bốn, năm tuổi, vừa vặn năm năm trước...

Khi đó cô bị thương nặng như vậy, Tôn Tử Phàm không thể nào còn làm ra chuyện đó với cô. Mà mỗi khi anh cưỡng ép cô chưa từng dùng biện pháp an toàn nào...

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đứa nhỏ này, trong mắt ánh lên sự vui mừng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tô Cảnh Nhạc đã đi đến, nắm lấy bàn tay to của Tôn Tử Phàm, mỉm cười với anh ta.

“Daddy, mommy nói đánh nhau là sai. Hơn nữa còn là đánh thứ không phải người.”

Sáng nay, cậu ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc đè nén của mẹ thì rất đau lòng!

Nghe cậu buông lời giễu cợt, tâm trạng của anh ta không nhịn được tốt lên. Bị chính con trai mình chế giễu là không phải người, cảm giác này chắc hẳn rất không tồi nhỉ.

Anh nhìn đứa nhỏ này, miệng lưỡi độc địa thế này quả thật có bóng dáng của anh.

Nghe thấy cậu bé gọi Tôn Tử Phàm là daddy, trong lòng anh thấy khó chịu.

“Thằng nhóc thúi, cháu sinh ra hồi nào?”

Cậu nhướn mày: “Có liên quan gì đến chú sao? Chỉ cần là người bắt nạt mommy thì đều là kẻ thù của Tô Cảnh Nhạc này!”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt trẻ con, tim Nguyễn Hạo Thần giật nảy.

“Daddy, đừng tùy tiện đánh nhau, nếu bị thương thì mẹ sẽ đau lòng đó.”

Anh ta nhướn mày, thằng nhóc này đổi tính sao? Quan tâm anh ta vậy à?

“Tử Phàm, con nói đúng đó. Nếu anh bị thương thì tụi em sẽ rất lo lắng đấy.”

Tô Thanh Anh đã trang điểm để che đi sự tiều tuỵ, nhưng giọng cô đã hơi khàn.
Advertisement
';
Advertisement