Mắt Nguyễn Hạo Thần sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Thanh Anh. Anh thật sự muốn biết cô còn giấu mình điều gì nữa, tiến đến một bước.

Tô Thanh Anh nhìn khoé miệng bị thương của anh, nhíu mày. Dù khuôn mặt hơi hốc hác nhưng vẫn không thể nào che phủ khí chất giàu sang bá đạo của anh. Rõ ràng là một tên đàn ông rác rưởi mười mươi, thế mà lại có khí chất thế này. Thật quá đáng chết!

“Cô Tô, tôi muốn hỏi một chút. Rốt cuộc thằng bé có phải con tôi không.”

Anh vừa hỏi thì nụ cười trên mặt cô cũng nhạt dần, nhưng ánh mặt lại kiên định lạ thường.

Tô Cảnh Nhạc đã cất tiếng trước: “Tôi không phải con ông, muốn có con thì ông với vợ sắp cưới đẻ một đứa đi. À không, hình như bà ta không đẻ được. Thật là đáng tiếc mà.”1

Mấy lời này hoàn toàn không giống phát ra từ miệng đứa trẻ bốn tuổi, cậu trưởng thành sớm thật khiến người ta đau lòng và bất đắc dĩ.

Cô ngồi xổm xuống, hôn lên khuôn mặt trẻ con của cậu bé. Trong mắt cô ngoại trừ sự dịu dàng của người mẹ, còn có cả đau lòng, cô không mong con mình quá hiểu chuyện.

Cô bế con lên, nhìn thẳng vào Nguyễn Hạo Thần: “Anh Nguyễn, thật tiếc phải nói với anh rằng đây là con của tôi, không có quan hệ gì với anh!”

Là con của cô, cũng không nói là của ai khác. Đứa nhỏ này thật sự có khả năng là con của anh.

Bây giờ lúc nào nói chuyện cũng có hai nghĩa, đã trưởng thành không ít.

Cô xoay người lại nói với Tôn Tử Phàm: “Chúng ta đi thôi, còn phải đi xem trường học cho con nữa.”

Anh ta ôm vai cô, cô cũng không cự tuyệt. Phía sau vẫn còn một cặp mắt nhìn chằm chằm, diễn kịch thì phải diễn cho hết.

“Thật ra không cần xem đâu. Anh đã sắp xếp cho cục cưng xong hết rồi, chỉ là vẫn không kịp nói với em thôi. Bây giờ đi xem xem em có vừa lòng không.”

“Được.”

Ba người trông như một gia đình ba người vậy, cảnh tượng hài hoà đến bất ngờ. Còn Nguyễn Hạo Thần thì như một người qua đường, trong lòng chua xót.1

Những người ban nãy xem kịch hay cũng đã sôi nổi tản đi. Bọn họ vẫn còn muốn đi làm, tuy một màn kịch vừa rồi rất đặc sắc, ngay cả phim truyền hình cũng không lôi cuốn bằng.

Khi Nguyễn Hạo Thần bước vào công ty, khí lạnh toả khắp người, khuôn mặt tuấn tú cũng u ám đến đáng sợ.

Mọi người đều nhận ra rằng hôm nay tâm trạng của Tổng giám đốc rất xấu, ai mà chọc vào thì chính là nhổ răng trong miệng hổ, chán sống rồi!

Nguỵ Toàn nhìn vẻ mặt anh, làm việc cẩn thận hơn ngày thường rất nhiều. Đúng là anh ta là trợ lý riêng của anh, nhưng mà không có nghĩa anh ta sẽ hi sinh cái mạng nhỏ của mình.

Anh ngồi trước bàn làm việc, khớp xương ngón tay rõ ràng gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thanh như có như không làm cho tâm trạng người ta căng thẳng.

Nguỵ Toàn cúi đầu không nói gì, anh ta biết nhất định Tổng giám đốc đang suy nghĩ chuyện của phó Tổng giám đốc Tô, Tô Thanh Anh. Hơn nữa, trực giác đàn ông cho anh ta biết, Tô Thanh Anh đúng là Tô Khiết.

Dù cô đã thay da đổi thịt, nhưng mà có một vài thứ không thể thay đổi. Dù đã trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng sự dịu dàng khắc vào xương tủy cũng không đổi thay.

Một lúc lâu sau, anh phục hồi tinh thần, nhìn thấy anh ta vẫn còn ở đây thì không khỏi nhíu mày.

“Sao cậu còn ở đây làm gì?”

“Tổng giám đốc, tôi đi vào để báo cáo tiến trình của dự án nghiên cứu khoa học sinh vật. Thấy ngài đang có điều suy nghĩ nên không dám quấy rầy.”

Dự án này là dự án quan trọng bậc nhất của tập đoàn Nguyễn thị. Trước mắt còn chưa có dự định công bố, phải đợi đến khi có tiến triển nhất định thì mới công bố ra ngoài để tạo nên hiệu quả chấn động.

“Thế nào?”

“Tiến triển nghiên cứu rất thuận lợi, nhưng mà trong đó vẫn xuất hiện một vài vấn đề nhỏ, còn cần phải thử nghiệm thêm một thời gian.”

“Được. Nội dung nghiên cứu hãy lưu hết vào USB, đừng tải lên máy tính để phòng ngừa bất trắc.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Năm năm trước, hệ thống tường lửa của tập đoàn Nguyễn thị đã bị xâm nhập. Anh đã gia cố rồi nhưng năm năm sau vẫn bị tấn công, còn tiết lộ bí mật của tập đoàn ra ngoài. May là anh còn chừa lại đường lui, bằng không Nguyễn thị đã đổ máu rồi.

Anh cần phải liên lạc với Phạm Hữu Khánh để tìm hiểu chuyện này, đang yên đang lành sao lại tấn công tập đoàn Nguyễn thị, trước đó bọn họ còn hợp tác mà.

Rốt cuộc là ai sai anh ta tấn công tập đoàn Nguyễn thị, năm năm trước anh đã thử liên lạc nhưng tin tức vĩnh viễn như bỏ đá xuống biển, không hề có phản hồi.

Thấy Nguỵ Toàn vẫn không đi ra ngoài: “Còn việc gì?”

“Tổng giám đốc, sắp có một cuộc họp quan trọng.”

Nguyễn Hạo Thần: “...”

Anh cầm lấy tập tài liệu trước mặt đập vào mặt anh ta, chẳng lẽ không nói hết một lần được hay sao? Thế nào cũng phải chờ anh hỏi mới nói, thật không chịu nổi mà!1

Dẫn Tô Cảnh Nhạc đi xem trường rồi, Tôn Tử Phàm dẫn cậu bé về, còn Tô Thanh Anh thì đến công ty.

Không nhìn thấy Thư Khả Như, trong lòng cô rất nghi hoặc.

Hôm nay cô ấy không đi làm sao?

Một thư ký gõ cửa đi vào: “Phó Tổng, cô đến rồi. Tôi đã thông báo mở cuộc họp với mọi người như cô đã dặn.”

Cô gật đầu, thấy thư ký xoay người đi ra ngoài thì vội hỏi: “Cô chờ một chút. Hôm nay cô có nhìn thấy trợ lý Thư không?”

Thư ký lắc đầu: “Phó Tổng, từ khi tôi đi làm đến giờ, trợ lý Thư đều không xuất hiện ở công ty.”

Cô gật đầu, giờ này rồi mà chưa đi làm, điện thoại cũng tắt máy. Có phải là tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Nghĩ vậy, cô càng thêm lo lắng. Cô đang muốn gọi cho cô ấy thì số điện thoại của Thư Khả Như đã hiện lên màn hình.

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Sao còn chưa đi làm?”

Bên kia điện thoại không phải là giọng nói của cô ấy, mà là giọng của Hướng Tây Thần.

“Chào cô. Tôi không phải Thư Khả Như, tôi gọi cho cô để xin nghỉ dùm cô ấy. Tình trạng bây giờ của cô ấy không thể nào ra ngoài gặp ai cả.”

Nghe vậy, cô nhíu mày càng chặt, quả thật đã xảy ra chuyện.

“Khả Như làm sao thế?”

“À. Nếu cô có thời gian có thể đến đây nhìn xem. Bây giờ chỉ cần mở miệng nói chuyện thì cô ấy sẽ đau cả mặt.”

“Được, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của cô không khỏi hơi phức tạp. Trông có vẻ rất nghiêm trọng, cô rất muốn biết rốt cuộc là ai đã bắt nạt cô ấy!

Nhìn thoáng qua tài liệu trên bàn, cô lật xem một chút rồi đi đến phòng họp.

Cô họp xong sẽ đi tìm Thư Khả Như, đến nói cũng không nói được vậy thì nhất định đã bị thương không nhẹ.

Trong cuộc họp, vẻ mặt Tô Thanh Anh lạnh lùng, cảm giác lãnh đạo nghiêm túc bất chợt toát ra khiến cho nhiều người nhìn cô đều cảm thấy hơi sợ hãi và áp lực, có vẻ như khí chất của cô quá mức mạnh mẽ rồi.

“Phó Tổng, về đối tượng hợp tác cho sản phẩm lần này của chúng ta, chúng tôi đều nhất trí cho rằng tập đoàn Nguyễn thị là tốt nhất. Cho dù là về mặt sức ảnh hưởng hay là vấn đề tuyên truyền...”

Cô nghe những người này phân tích, bọn họ nói không sai. Trong nước, tập đoàn DN không đủ ổn định, trước mắt cần phải hợp tác với một tập đoàn có ảnh hưởng để khai hỏa cho sản phẩm của tập đoàn DN. Trong số những tập đoàn hiện nay, tập đoàn Nguyễn thị là lựa chọn tốt nhất. Phạm vi ảnh hưởng của Nguyễn thị rất rộng, có tác dụng rất lớn đối với việc tuyên truyền sản phẩm.
Advertisement
';
Advertisement