Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu (Cô Vợ Thiên Kim Của Lăng Tổng) (FULL)

 Nam Tầm nghe xong vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Cái tên đàn ông suốt ngày tìm cách leo lên giường tớ, tớ không dạy dỗ anh ta thì tớ không mang họ Nam."  

 

Từ khi hai người xác định quan hệ, Diệp Sâm ngày càng tỏ ra phóng khoáng, cuồng nhiệt hơn, Nam Tầm lại khá bảo thủ, mới xác định quan hệ chưa được bao lâu, tình cảm chưa phát triển đến mức lôi nhau lên giường.  

 

Nhưng Diệp Sâm lại như một cỗ máy phát tán hormone di động, luôn “thả thính” Nam Tầm không ngừng, lúc nào cũng muốn lôi Nam Tầm lên giường.  

 

Cứ như thể chỉ cần ngủ với Nam Tầm, Diệp Sâm mới tìm được cảm giác an toàn vậy.  

 

Giống như bây giờ, biết rõ rượu có thuốc mà vẫn uống, chẳng phải là muốn dùng khổ nhục kế với Nam Tầm sao?  

 

Nam Tầm mà chiều theo anh ta thì tên cô ấy sẽ viết ngược!  

 

Hôm nay Nam Tầm phải cho anh ta biết thế nào là tự làm tự chịu.  

 

Nam Tầm nhanh chóng lao đến trước mặt Diệp Sâm, ánh mắt sắc bén, một tay chống hông.  

 

Dáng vẻ này trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn, có chút giống… có chút giống “hổ cái” trong truyền thuyết.  

 

Không biết có phải do thuốc đã ngấm hay không, mặt Diệp Sâm hơi đỏ, hai tai cũng đỏ ửng, anh ta kéo kéo áo khoác trên người, cười với Nam Tầm: “Tiểu Tầm à, em có nóng không? Anh nóng quá."  

 

Nóng, nóng, nóng, nóng chết anh ta luôn đi!  

 

"Nóng lắm đúng không? Để em giúp anh giải nhiệt nhé."  

 

Nam Tầm cười như không cười nhìn Diệp Sâm.  

 

Ánh mắt Diệp Sâm sau cặp kính gọng vàng lóe lên tia sáng, đưa tay ra ôm eo Nam Tầm, cúi xuống bên tai cô thở nhẹ một hơi: “Em muốn giải nhiệt cho anh kiểu gì?"  

 

Nam Tầm đột nhiên nắm lấy tai Diệp Sâm, dùng sức vặn mạnh một cái.  

 

Diệp Sâm đau đến mức kêu gào: “Đau, đau, em nhẹ tay thôi."  

 

Nam Tầm lại giơ chân lên, giày cao gót giẫm mạnh lên mu bàn chân Diệp Sâm, nở nụ cười như ma nữ: “Bây giờ anh còn thấy nóng không?"  

 

Diệp Sâm đau đến mức cả khuôn mặt đẹp trai vặn vẹo cả lại, nửa ngày không nói nên lời.  

 

Nam Tầm bế Cố Hoan lên rồi giận dữ bỏ đi.  

 

Diệp Sâm biết mình đã chọc giận Nam Tầm, vội vàng đuổi theo, để lại Lăng Tiêu cũng đang đỏ mặt choáng váng.  

 

Diệp Sâm đi rồi, Lăng Tiêu vẫn đứng dựa vào lan can, nhìn bộ dạng anh lúc này rất lười nhác.  

 

Chẳng lẽ ly rượu của Lăng Tiêu không bị bỏ thuốc?  

 

Hay thuốc vẫn chưa phát tác?  

 

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh, không thấy Lam Nhan, quay đầu lại thì thấy Vương Vận Thi đã đứng trước mặt Lăng Tiêu.  

 

Đúng lúc này, thuốc trong rượu của Lăng Tiêu đã bắt đầu có hiệu lực, anh đưa tay kéo kéo cổ áo sơ mi, cởi ra hai cúc áo, lướt qua Vương Vận Thi, bước chân nhanh chóng đi về hướng nào đó.  

 

Hướng Lăng Tiêu đi chính là hướng Thịnh Hoàn Hoàn đang đứng.  

 

Khi Lăng Tiêu đến gần, Thịnh Hoàn Hoàn mới nhìn rõ sắc mặt anh, đỏ một cách bất thường, giống như say rượu, mà còn say rất nặng.  

 

Lăng Tiêu nhanh chóng phát hiện ra Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô, vẫn lạnh lùng như thường lệ, anh sải đôi chân dài, lạnh lùng đi ngang qua cô.  

 

Thịnh Hoàn Hoàn quay người lại, thấy Lăng Tiêu lao nhanh về phía thang máy.  

 

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, với sự nhạy bén của Lăng Tiêu, chắc anh đã nhận ra mình bị bỏ thuốc, anh rất thông minh, sẽ biết cách để làm dịu tác dụng của thuốc.  

 

Nhưng xui xẻo thay, cô thấy Vương Vận Thi cũng đuổi theo vào thang máy!  

 

Đây là sảnh tiệc của khách sạn, phía trên thang máy là khu vực phòng nghỉ, Lăng Tiêu chắc là muốn lên đó nghỉ ngơi một chút, nhưng Vương Vận Thi lại đuổi theo!  

 

Trai đơn gái chiếc, nếu thuốc quá mạnh, Lăng Tiêu có thể mất lý trí, cơ thể bị dục vọng chi phối…  

 

Thịnh Hoàn Hoàn biết mình không nên quản, nhưng chuyện này…. nếu đổi lại là người khác bị bỏ thuốc, cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.  

 

Cô lập tức quay người lại, bước nhanh về phía chủ tiệc, nói cho người nọ chuyện vừa xảy ra.  

 

"Nếu Lăng Tiêu thật sự xảy ra chuyện trong tiệc của anh, anh và cả gia tộc của anh có gánh vác nổi hậu quả này không?"  

 

Suốt cả quá trình, Thịnh Hoàn Hoàn đều bình tĩnh, không hề nao núng.  

 

Chủ tiệc vội vàng cảm ơn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cảm ơn cô Thịnh đã nhắc nhở, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để ngài Lăng xảy ra chuyện gì đâu."  

 

Nói xong, người nọ lập tức dẫn theo quản lý khách sạn và vài bảo vệ rời đi.  

 

Làm đến mức này, Thịnh Hoàn Hoàn tự thấy đã hết lòng hết dạ rồi, cô cúi đầu nhìn mồ hôi trong lòng bàn tay, khóe miệng hiện lên nụ cười chua chát, tự giễu.  

 

Mấy loại tiệc tùng như thế này, cô không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.  

 

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi điện cho Thịnh Xán, chẳng mấy chốc, hai ba con đã rời khỏi khách sạn…

 

Advertisement
';
Advertisement