Lên xe, Thịnh Xán vô cùng chột dạ. Đúng là ông có lén uống chút rượu, nhận thức được mình làm sai, ông cúi đầu chờ đợi sự trách mắng của Thịnh Hoàn Hoàn. Nhưng đợi mãi, đợi mãi, vẫn không nghe thấy cô lên tiếng.
Chẳng lẽ cô không phát hiện ra?
Không thể nào, mùi rượu nồng trên người ông làm sao giấu được.
Hay Hoàn Hoàn thật sự giận ông rồi?
Thịnh Xán ý thức rõ mình làm sai, chủ động nhận lỗi với Thịnh Hoàn Hoàn: "Hoàn Hoàn, ba đúng là lén uống rượu, nhưng chỉ hai ly nhỏ thôi, không hơn, ba có thể thề."
Thịnh Xán thú nhận xong, cẩn thận liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, lại phát hiện cô hoàn toàn không để ý đến ông. Thịnh Hoàn Hoàn hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Thịnh Xán lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù ông là ba, nhưng đôi khi ông cũng sợ cô con gái bảo bối này!
Tối đó về nhà, Thịnh Hoàn Hoàn mất ngủ.
Ngày hôm sau, cô tiếp tục dọn dẹp đồ đạc, không hề nhắc đến chuyện tối qua, cho đến khi chủ nhân bữa tiệc tối qua đích thân gọi điện đến cảm ơn cô.
"Cô Thịnh, tối qua thật sự cảm ơn cô rất nhiều, may mà có cô nhắc nhở, chúng tôi mới có thể kịp thời đến nơi. Cô yên tâm, bác sĩ đã tiêm thuốc giải cho ngài Lăng, ngài ấy không bị tổn thất gì."
"Tôi biết rồi."
Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn rất lạnh nhạt.
Ngay khi cô định cúp điện thoại, giọng nói của người đó lại vang lên: "Cô Thịnh không biết đâu, ngài Lăng thật sự không hổ danh quý ông! Khi chúng tôi lên đến nơi, chỉ thấy cô Vương bị ngài ấy chặn ngoài cửa. Mở cửa vào trong, chúng tôi phát hiện ngài Lăng đang nằm trong bồn tắm, ngâm nước lạnh, miệng còn gọi tên cô suốt, cứ Hoàn Hoàn, Hoàn Hoàn,…
Cảnh tượng sống động đó bất chợt hiện lên trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn.
Tim cô nhói đau, vội vàng nói với đối phương: "Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những điều này."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cúp máy, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Thế nhưng, chẳng biết từ lúc nào, vành mắt cô đã phủ một tầng sương mờ!
Nếu như hai người bọn họ có thể tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn một chút, có lẽ đã không đi đến bước đường này.
Bây giờ nói gì cũng đã muộn!
Cũng giống như Thịnh Hoàn Hoàn, Nam Tầm cũng gần như thức trắng đêm.
Sau khi lên xe, Diệp Sâm ngồi rất ngoan, an phận hệt như lần anh ta bị Nam Hạo Thiên bỏ thuốc. Diệp Sâm mở cửa sổ xe, để gió lạnh tràn vào, xua tan đi cơn nóng trong người, thân thể nép sát vào cửa sổ, không dám động vào Nam Tầm.
Nam Tầm ôm Cố Hoan đang ngủ say, bên tai toàn là tiếng thở dốc của Diệp Sâm.
Nam Tầm không hề đồng cảm với Diệp Sâm, ai bảo anh ta tự chuốc lấy?
"Đến bệnh viện." Nam Tầm dặn dò tài xế.
Tài xế lại nói: "Tình trạng của ngài Diệp không cần đến bệnh viện đâu ạ, bác sĩ gia đình của nhà họ Diệp có thể giải quyết được."
Nam Tầm nhìn về phía Diệp Sâm, Diệp Sâm gật đầu xác nhận. Thấy Cố Hoan đã ngủ say, Diệp Sâm mới kéo hẳn cravat trên cổ xuống, tháo bung mấy cúc áo trên cùng, rồi thoải mái rên lên một tiếng!
Nam Tầm nhìn Diệp Sâm khẽ mở đôi môi đẹp, tóc mái ướt đẫm mồ hôi, cặp kính gọng vàng trượt xuống thấp, đôi mắt đen sâu thẳm và sắc bén nhìn thẳng vào cô ấy, ý đồ vô cùng rõ ràng.
Diệp Sâm lúc này vừa cao quý lại vừa mang vẻ lười nhác, uể oải, trông vô cùng quyến rũ.
Khi Nam Tầm thu hồi ánh mắt, liếc nhìn đũng quần của Diệp Sâm, lập tức đỏ mặt tía tai.
Tên yêu nghiệt mặt dày này!!!
Vất vả lắm mới đến được biệt thự nhà họ Diệp, Nam Tầm vội vàng ôm Cố Hoan xuống xe, nói bảo vệ dìu "ông chủ" của bọn họ lên lầu.
Còn Nam Tầm nhanh chóng bế Cố Hoan vào phòng trẻ em, sau đó đến phòng ngủ của Diệp Sâm, xả đầy một bồn nước lạnh, nói với bảo vệ: "Ném anh ta vào đó."
Hai bảo vệ nhìn nhau một lát, cuối cùng đều lắc đầu, ý nói mình không dám.
Nam Tầm lập tức nói: "Nếu anh ta có hỏi, tôi sẽ chịu trách nhiệm."