Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cánh tay còn đổ máu, lòng hơi chua xót.
Nhưng chua xót cái gì chứ, trong mắt Lăng Tiêu, cô chỉ là một bảo mẫu có thêm nghĩa vụ ăn nằm với hắn, mà cô gả cho hắn cũng chỉ vì Thịnh gia cần một chỗ dựa.
Cô có dự cảm, sớm muộn gì mình và hắn cũng có ngày chia tay, cho nên những cảm xúc đó là dư thừa.
Hiện tại cái cô phải làm chỉ có hai điều: Một là lấy lòng hẳn, hai là mau chóng làm bản thân mạnh mẽ lên. Như vậy thì tương lai rời đi cũng không đến mức quá chật vật.
Thịnh Hoàn Hoàn xem nhẹ chút chua xót đó, rút hai tờ khăn giấy ra chùi chùi máu trên cánh tay.
Ngoài cửa, Lăng Thiên Vũ bước xuống khỏi ngực Lăng Tiêu, lập tức tìm ra hòm thuốc, bước chân nhỏ nhăn lại chạy về phòng trẻ con.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua nơi đó, không quan tâm nhiều lắm.
Hắn trở về phòng ngủ chính thì bấm lùi video theo dõi lại, trở lại lúc Lăng Thiên Vũ vẽ tranh vừa rồi, nhưng hắn không nhìn thấy cậu vẽ cái gì.
Hình như Lăng Thiên Vũ biết trong phòng có camera, cậu thực thông minh, bàn vẽ nằm đối diện với camera, cho nên Lăng Tiêu biết cậu đang vẽ tranh, lại không biết vẽ cái gì.
Mãi đến khi cảm xúc của Lăng Thiên Vũ mất khống chế, cắn Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn máu tươi chảy xuống từ cánh tay tuyết trắng của cô, hai mắt Lăng Tiêu nheo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn xử lý qua loa miệng vết thương, Lăng Thiên Vũ kéo tay cô áy náy thổi thổi lên đó, khuôn mặt nhỏ đáng thương nhăn thành một cục.
Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa tóc cậu, dịu dàng cười cười với cậu: “Không có gì Thiên Vũ, dì không đau, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ đi ra ngoài, không bao lâu sau Lăng Tiêu cũng đi ra từ phòng ngủ, ánh mắt nhìn lướt qua cổ tay cô, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lăng Thiên Vũ thực tự trách, cảm xúc luôn rất suy sút.
Không khí thực nặng nề, Thịnh Hoàn Hoàn muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Cô không khỏi nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy tướng ăn của hắn rất tao nhã, nhất cử nhất động đều mang theo khí chất quý tộc, bề ngoài trông rất đẹp, làm người ta vui tai vui mắt, không đành lòng quấy rầy.
Cô cầm lấy di động, bước nhanh ra ngoài ban công.
Là Hàn phu nhân, trước khi rời đi, bà muốn gặp lại Thịnh Hoàn Hoàn một lần. Thịnh Hoàn Hoàn đã hẹn trước với bà là sáng mai cô sẽ đến khách sạn đón, dẫn vợ chồng họ đi đua xe.
Hai vợ chồng này đều là người yêu thích đua xe và bắn tỉa, lúc trước cô và Mộ Tư nói chuyện hợp ý với hai người đều là nhờ sở thích tương đồng.
Sau khi cúp máy, Thịnh Hoàn Hoàn lại lướt lướt điện thoại.
Chuyện hồi sáng đã có xoay ngược, mọi thông tin về Tê Lãng đã bị người ta phơi bày, hiện tại anh †a trở thành con chuột chạy qua đường bị mọi người đòi đánh.
Tê Lãng lợi dụng nghề nghiệp mà sàm sỡ bệnh nhân nữ, việc này không chỉ có video làm chứng, còn có vài y tá đứng ra tố giác.
Bệnh viện bị áp lực cũng lên tiếng thanh minh, đã sa thải Tê Lãng.
Lăng Kha đã gửi qua vài tin nhản, hỏi có phải cô làm hay không.
Thịnh Hoàn Hoàn đáp: “Không phải tớ."
Lăng Kha lại nói: “Không phải cậu thì chắc là chồng cậu rồi, ôi chao, Lăng tổng thật quá cưng vợ, nếu Hàn Tư được một nửa như anh ta thì tớ cũng thấy đủ, đến bây giờ anh ấy còn chưa gọi một cú điện thoại nào cho tớ cả...”
Trong lời nói của cô ấy mang theo mất mát vô tận.