Thì ra không phải là hắn! Vậy là ai? Mộ Tư hay là Đường Nguyên Minh?
Lăng Tiêu rất vừa lòng với vẻ thất vọng trên mặt cô, sau đó lại nói: “Thì còn là ai?”
Hả?
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lập lòe, nối hai câu nói của Lăng Tiêu lại liền thành “Không phải tôi thì còn là ai?”
Thì ra thật sự là hắn.
Khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhếch lên: “Cảm ơn”
Lăng Tiêu cao ngạo hừ lạnh một tiếng: “Lần này bỏ qua, có lần sau nữa thì coi chừng tôi làm chết cô.
Chữ nào đó thật quá nhấn mạnh, làm Thịnh Hoàn Hoàn mặt đỏ tới mang tai: “Chuyện này không phải tôi sai, là hắn chủ động trêu chọc tôi, tôi đẹp là sự thật, liếc một cái là nhìn ra được rồi, mà tôi cũng không rêu rao khắp nơi, làm sao tôi tránh được chuyện này chứ, muốn trách thì trách đàn ông các. anh không có định lực, Thiên Vũ con nói có phải hay không?”
Nếu cô ăn mặc gợi cảm, trêu chọc đám ruồi bọ bâu đến thì cô cũng có một phần trách nhiệm, nhưng lúc ấy cô mặc đồ bệnh nhân, chưa rửa cả mặt, vậy cũng trách cô sao?
Muốn trách thì trách cô quá đẹp.
Đây là nguyên nhân chính, trời sinh cô đã đẹp rồi, không ai thay đổi được cả!
Cậu nhóc mở to đôi sáng ngời, gật đầu gật đầu. Lăng Tiêu: “Cô thật tự tin.”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Đây là sự thật, tôi đẹp bẩm sinh không đổi được.”
Buổi tối, Thịnh Hoàn Hoàn tắm rửa cho Lăng Thiên Vũ, khi đi ra cậu đã đưa bàn vẽ tới trước mặt cô, trên đó viết một hàng chữ: Đừng nói với ba là dì nhìn thấy bức họa kia.
Thịnh Hoàn Hoàn đang đợi Lăng Thiên Vũ nói thẳng với cô, vì thế ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao, có thể nói cho dì biết không?”
Lăng Thiên Vũ ngẫm nghĩ, sau đó lại lắc lắc. đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn lộ ra vẻ mặt thật thất vọng khó chịu: “Thiên Vũ không tin dì, dì thực thương
tâm: Nói xong cô còn cố ý sờ sờ cánh tay bị thương.
Cậu nhóc thực rối rằm, dùng hốc mắt đỏ bừng nhìn cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lại không đành lòng: “Vậy dì hỏi con hai vấn đề, con không cần trả lời dì, chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu.”
Cậu nhóc ngãm nghĩ rồi lại gật gật đầu.
“Câu đầu tiên, ba người con vẽ là con và ba mẹ đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ trắng bệch, gian nan gật đầu.
“Câu thứ hai, người ba trong bức vẽ là Lăng Tiêu sao?”
Lăng Thiên Vũ lắc đầu, vội viết một hàng chữ: “Không phải, ba rất tốt với con.”
Câu trả lời của Lăng Thiên Vũ làm Thịnh Hoàn Hoàn thực khiếp sợ.
Thiên Vũ có hai người ba, một người hung ác tàn bạo, mà người còn lại là Lăng Tiêu, vậy rốt cuộc ai mới là ba ruột của cậu?
Nếu ma quỷ trong bức vẽ không phải Lăng Tiêu, vậy vì sao Lăng Thiên Vũ lại sợ Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa như vậy?
Đáng tiếc, cô đã hỏi xong hai vấn đề.
Lăng Thiên Vũ viết: “Con trả lời Hoàn Hoàn rồi, Hoàn Hoàn phải giữ bí mật cho con.”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!