Lăng Tiêu không trả lời, hỏi một câu không chút liên quan: “Bức họa kia vẽ cái gì?”
Hiển nhiên Thịnh Hoàn Hoàn muốn đổi đề tài đã thất bại, cô chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà trả lời: “Vẽ một nhà ba người chúng ta, có thể là nó dùng màu đỏ nên cảm xúc có chút...”
Mặt Lăng Tiêu rất lạnh: “Tôi muốn nghe lời nói thật”
Thịnh Hoàn Hoàn đã hứa Lăng Thiên Vũ là không nói cho Lăng Tiêu, cho nên lúc này cô không thể nói thật, nếu không cô sẽ mất đi lòng tin của cậu nhóc.
Cô cúi thấp đầu xuống: “Xin lỗi, tôi đã hứa với Thiên Vũ là không thể nói cho anh biết.”
Lăng Tiêu nheo mắt lại, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén: “Thịnh Hoàn Hoàn, có phải cô đã quên mục đích tôi cưới cô về không?”
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia ảm đạm, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Anh yên †âm, tôi sẽ kéo Thiên Vũ ra khỏi ám ảnh tâm lý.
“Chỉ mong cô có bản lĩnh kia” Lăng Tiêu không tiếp tục chấp nhất về bức họa kia, lại lạnh nhạt cảnh cáo Thịnh Hoàn Hoàn: “Làm tốt nghĩa vụ của cô đi, đừng đụng vào chuyện không nên thám thính, biết quá nhiều chẳng tốt gì cho cô cả.”
Hản đang uy hiếp cô sao?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông lạnh lếo và xa cách trước mặt, cảm giác thực xa lạ, giống như cô chưa bao giờ thật sự quen biết hän: “Xin lỗi, là tôi vượt qua.”
Lăng Tiêu có phải ba ruột của Lăng Thiên Vũ hay không chẳng liên quan gì đến cô, điều cô cần phải làm là chăm sóc tốt cho hắn, những điều khác không dính gì đến cô.
Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng, khát vọng muốn mạnh lên trong lòng lại tăng thêm vài phần, mà suy nghĩ muốn sống tốt với Lăng Tiêu lúc ban đầu đã phai nhạt.
Sau khi đi ra từ phòng tắm, Lăng Tiêu đã nằm xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở mép giường, mở máy sấy ra, tiếng máy sấy phá vỡ yên lặng, lại làm người †a cảm thấy càng cô đơn.
Cô cảm thấy ánh mắt phía sau vẫn luôn nhìn cô, cô biết rõ nó có nghĩa là gì, cô bất giác thả chậm tốc độ, hy vọng tóc có thể khô chậm một chút. Mãi đến khi cô nằm xuống, người đàn ông trên giường vẫn không có động tĩnh gì, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Đêm nay Lăng Tiêu không chạm vào cô, cách nhau xa nửa thước, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến hừng đông.
Cố gia.
Nam Tầm bảo người hầu dọn đồ của Cố Nam Thành về phòng ngủ chính.
Nam Tầm chịu thua làm Cố Nam Thành thực vừa lòng, gã cũng chiều lòng cô, bôi thuốc cho cô rồi ôm cô lên giường.
“Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói em cố ý?” Giọng Cố Nam Thành hơi khàn khàn, tay chui vào góc áo của Nam Tâm: “Vì sao?”
Thân thể Nam Tầm bất giác trở nên cứng đờ, hơi thở nóng hổi sau cổ làm cô ấy không biết làm thế nào: Có phải gã cũng từng ôm Trần Do Mỹ như vậy không?
“Nói chuyện.”
“Anh biết nguyên nhân mà”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!