Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài (truyện full) - Ôn Đình Vực - Cố Niệm Niệm

Chương 57: Chiêu Trò Cũ Kỹ

“Không cho nói với người khác.” Cố Niệm niệm không yên tâm nói.

“Cô yên tâm, tôi nói thì nhất định giữ lời.” Dung Chỉ nói: “Có cần tôi tiễn cố hay không?”

Có Niệm Niệm nghĩ Ôn Đình Vực thúc giục gấp như vậy thì hẳn là có chuyện gì, trở về mà ngồi xe bus thì khá lâu, liền gật đầu.

Ra khỏi nhà hàng Dung Chỉ liền mang Cố Niệm Niệm lên xe.

Xe Dung Chỉ là một chiếc Ferrari màu đỏ, vô cùng khoa trương.

Cố Niệm Niệm nghĩ người này thật có tiền, lại nghĩ hắn là bạn của Ôn Đình Vực, có thể không có tiền sao.

Không phải có câu nói như vậy sao, vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Ôn Đình Vực là người có tiền, bạn của anh khẳng định cũng không kém.

Dung Chỉ vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm với Cố Niệm Niệm: “Cô và Ôn Đình Vực không phải là hiệp nghị vợ chồng sao?

Sao lại ở cùng nhau?”

Cố Niệm Niệm vội vàng xua tay: “Anh hiểu lầm rồi, chỉ là để đối phó mẹ anh ta, tôi và anh ta không ngủ chung phòng.”

Câu cuối cùng Cố Niệm Niệm đặc biệt nhắn mạnh.

Dung Chỉ khẽ nhếch mày: “Anh ta còn chưa chạm qua cô? Cô vẫn còn trong trắng?”

: : Cố Niệm Niệm thật sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

Hơn nữa đối với người không quá thân thiết, cô cũng không muốn trả lời vấn đề riêng tư như vậy.

Cô trầm mặc, cũng may Dung Chỉ không hỏi lại nữa.

Sau khi đến chung cư Thang Thần, Dung Chỉ hỏi mượn điện thoại của Cố Niệm Niệm: “Mượn điện thoại của cô gọi một chút.”

Cố Niệm Niệm đưa điện thoại cho Dung Chỉ, chuông điện thoại Dung Chỉ lập tức vang lên.

Cố Niệm Niệm bừng tỉnh đại ngộ: “Anh muốn số di động thì cứ việc nói thẳng, chơi cái trò cũ này làm gì.”

Dung Chỉ cười cong mắt: “Mấy trò cũ này phụ nữ không phải đều thích sao? Lẽ nào cô không phải phụ nữ?”

Cố Niệm Niệm đoạt lấy điện thoại di động: “Phụ nữ cũng không phải đều giống nhau.”

Dung Chỉ lắc lắc điện thoại của mình với cô: “Tôi đã nhớ kỹ số của cô, nếu tôi gọi thì phải bắt máy đấy.”

Cố Niệm Niệm hừ một tiếng: “Tại sao phải tiếp điện thoại của anh.”

Cô chính là rất bắt mãn với cái trò cũ rích kia của Dung Chỉ.

“Vì tôi trông đẹp trai.” Dung Chỉ cười tủm tỉm.

Cố Niệm Niệm trên dưới quan sát hắn: “Ôn Đình Vực cũng đẹp trai, hình như còn đẹp trai hơn anh chút chút.”

“Chúng tôi phong cách không giống nhau, cậu là kiểu cắm dục, tôi là kiểu phóng khoáng.”

Cố Niệm Niệm [ì rồi [8], lần đầu tiên thấy có người hình dung chính mình như vậy.

“Anh phóng khoáng thì tôi càng không thể tiếp điện thoại của anh.” Cố Niệm Niệm nói.

Dung Chỉ lắc đầu: “Không thể nói như vậy, tôi chỉ phóng khoáng với người phụ nữ của mình, những người phụ nữ khác chỉ là bạn bè. Làm bạn với tôi sẽ rất nhẹ nhàng vui vẻ.”

Cố Niệm Niệm nghĩ một chút cũng đúng, vừa rồi nói chuyện cùng Dung Chỉ vô cùng vui vẻ, nếu có một cái tiện nghi khôi hài như vậy thì quả thật có chút thú vị.

“Vậy sau này lại nói đi, tôi đi trước đây.” Cố Niệm Niệm nói rồi xuống xe.

“Đừng nói cho Ôn Đình Vực việc cô quen biết tôi.” Dung Chỉ đột nhiên nói.

“Vi sao vậy?” Cố Niệm Niệm khó hiểu.

“Bởi vì cậu ta đố ky dung mạo tôi đẹp trai hơn.” Dung Chỉ cười đến rực rỡ: “Sợ tôi cướp đi người phụ nữ của cậu ta.”

Nói xong “phanh” một tiếng, đóng cửa lái xe đi.

Cố Niệm Niệm bĩu bĩu môi, cái gì với cái gì đây.

Cô và Ôn Đình Vực chỉ là cái hợp đồng hôn nhân, cô cũng không tính là người phụ nữ của Ôn Đình Vực.

Hơn nữa tên Dung Chỉ này cũng quá tự luyến đi! Tướng mạo của Ôn Đình Vực chính là cực phẩm nhát đẳng, hai người cùng lắm coi như là ngang tài ngang sức.

Có Niệm Niệm lên lầu thì thấy Ôn Đình Vực đang ngòi trên ghé sô pha, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

“Tìm tôi có việc?” Cố Niệm Niệm cởi giày, thay dép đi trong nhà.

“Cô đi nhà hàng buffet ăn uống, ăn khoai tây chiên cùng với cá hồi?” Thanh âm Ôn Đình Vực trầm thấp.

“Đúng thế.” Sắc mặt Cố Niệm Niệm hiện lên chút vui mừng: “Thật sự ăn rất ngon, đặc biệt là cá hồi. Tôi chỉ từng nghe người ta nói qua, hôm nay là lần đầu tiên ăn được, thì ra cá hồi cũng có thể ăn ngon như vậy.”

“Ai cho phép cô ăn những thứ linh tinh đó!” Ôn Đình Vực ngắt lời Cố Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm sửng sốt.

“Đồ uống và khoai tây chiên thì thôi đi, cô còn ăn thứ cá hồi này!” Giọng nói của Ôn Đình Vực lạnh giống như sớm mùa đông.

“Vi sao tôi không thể ăn! Lẽ nào tôi không thể ăn cá hồi sao!”

Cố Niệm Niệm cũng tức giận.

Cô vội vã chạy về nhà, cho là người đàn ông này tìm mình có chuyện gì, kết quả vậy mà là chát vấn cô vì sao lại ăn cá hồi.

Ôn Đình Vực quản trời quản đất, chẳng lẽ còn muốn quản cả việc Cố Niệm Niệm cô ăn cá hồi sao!

Cố Niệm Niệm trái lo phải nghĩ đều nghĩ không ra vì sao Ôn Đình Vực không cho cô ăn cá hồi.

Chẳng lẽ là ngại đắt? Ý nghĩ này nhanh như chớp mà hiện lên trong đầu Cố Niệm Niệm.

Đối với người nghèo như cô mà nói, cá hồi đúng là loại thức ăn cao cấp.

Có Niệm Niệm cảm thấy nhất định là như vậy, bằng không còn có khả năng nào khác sao?

“Tôi lại không có tiêu tiền của anh, anh tức giận như vậy làm cái gì. Phiếu ăn đó là người khác tặng cho tôi!” Cố Niệm Niệm vẻ mặt tức giận.

Ôn Đình Vực quả thật hết nói nỗi nữ nhân ngu xuẩn này.

Trong cái đầu nho nhỏ này của cô toàn nghĩ những cái gì chứ.

Cô thật sự là một sinh viên 20 tuổi sao?

Advertisement
';
Advertisement