Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài (truyện full) - Ôn Đình Vực - Cố Niệm Niệm

Chương 58: Anh Sắp Thành Ba Tôi Rồi Bát quá cô lại lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Ôn Đình Vực là người nào chứ, nam nhân ưu tú như vậy sao lại thích một đứa ngu như heo giống mình.

Phi phi phi, Cố Niệm Niệm thằm nghĩ: Mình sao có thể tự nghĩ mình như vậy? Cô sao có thể giống heo chứ.

“Không thích.” Ôn Đình Vực trực tiếp nói.

Anh vừa nói xong, trái tim Cố Niệm Niệm trong nháy mắt an tĩnh lại.

Nếu như đường đường tổng tài tập đoàn S mà lại thích mình, vậy mới chính là đem mình hù chết.

“Nhưng nếu như cô thật sự có thai, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, cả đời ở bên cạnh cô, sẽ không nhúng chàm bắt kỳ nữ nhân nào.”

Cố Niệm Niệm cười khan một tiếng: “Sẽ không đâu, sẽ không xui xẻo như vậy đâu?”

“Cô là nói mang thai con của tôi là xui xẻo?” Ôn Đình Vực tuấn mi khẽ nhéch.

“Không phải, không phải.” Cố Niệm Niệm vội vàng nói, cô gãi gãi đầu: “Tôi không có ý này, anh hiểu mà.”

“Được rồi, buổi trưa anh về làm gì, anh không phải đi làm sao?”

Có Niệm Niệm lảng sang chuyện khác.

“Xem cô.” Ôn Đình Vực nói.

“Xem tôi? Tôi có gì hay mà xem?”

“Cô mang thai phải cần thận một chút.” Ôn Đình Vực nghiêm túc nói.

Cố Niệm Niệm vô ngữ, nói như thật vậy, cô còn chưa xác định có mang thai hay không đâu.

“Anh đừng như vậy, làm vậy tôi rất căng thẳng.” Có Niệm Niệm nói: “Anh cứ giếng như lúc đầu đi, nếu không trong lòng tôi có gánh nặng cũng không tốt.

Ôn Đình Vực cảm thấy Cố Niệm Niệm nói cũng có vài phần đạo lý, hơi gật gật đầu.

“Buỏi trưa tôi sẽ về công ty, cô nghỉ ngơi cho tốt.” Ôn Đình Vực nói.

Cố Niệm Niệm gật đầu.

“Không cho phép ăn những thực phẩm rác đó.”

Cố Niệm Niệm gật đầu.

“Không cho phép hơi chút là tức giận.”

Cố Niệm Niệm le lưỡi: “Anh người này thật lắm quy củ, không thú vị như người bạn kia.”

“Bạn tôi?”

“Đúng vậy, chính là người gọi là Dung Chỉ kia.” Cố Niệm Niệm vô thức nói.

Nói xong mới cảm thấy không đúng, cô đã đồng ý với Dung Chỉ là không nói mà.

“Dung Chỉ?” Ôn Đình Vực nhíu mày lại: “Tôi không có người bạn nào tên Dung Chỉ.”

*“A ha ha” Cố Niệm Niệm cười gượng: “Không có không có, tôi nói bậy thôi.”

Ôn Đình Vực nghi ngờ nhìn thoáng qua Cố Niệm Niệm, nghĩ rằng Cố Niệm Niệm cũng không có khả năng nhận biết bạn nào của mình, dù sao thân phận Cố Niệm Niệm như vậy cũng không có khả năng nhận biết bạn trong giới của anh.

“Đừng có suốt ngày suy nghĩ lung tung.” Ôn Đình Vực gõ đầu cô một cái.

“Thật dong dài, anh sắp thành ba tôi rồi.” Cố Niệm Niệm oán giận.

“Cũng nên có một người quản cô.” Ôn Đình Vực nói: “Đỡ cho cô mag tóc giả chạy đến quán bar làm loạn.”

Được lắm, quả thật là nói lời không nên nói.

Thật vất vả Ôn Đình Vực mới rời đi, Cố Niệm Niệm cuối cùng cũng có một giây thanh tịnh.

Cô nằm trên sô pha xem tivi, dì Lý hầm súp yến cho cô, nói là Ôn Đình Vực phân phó.

Tổ yến à, tim Cố Niệm Niệm xót xa, cái này đối với người nghèo như Có Niệm Niệm thì chính là đồ xa xỉ.

Cố Niệm Niệm thử một chút, mùi vị có hơi tanh, cô không quá thích ăn.

Nhưng nghĩ tới ý tốt của Ôn Đình Vực, cô cũng là có ăn hét.

Ôn Đình Vực đối với mình tốt như vậy, đại khái là cho rằng mình mang thail Kỳ thực hôm qua cô chỉ là suy đoán một chút, không nghĩ tới Ôn Đình Vực lại cẩn thận đối đãi như thế. Nếu sớm biết vậy cô đã không nói.

Chẳng qua trải qua chuyện này, cô cảm thấy Ôn Đình Vực người đàn ông này thật không tôi, chí ít rất đáng tin cậy.

Bình thường cô xem trên tivi, sau khi phụ nữ mang thai nam nhân cặn bã sẽ chạy trốn hoặc muốn phá thai.

Cô sờ sờ bụng mình, nghĩ ngàn vạn lần đừng có, dù sao cô và Ôn Đình Vực chỉ là hợp đồng hôn nhân, không có tình cảm thật sự, vì một đứa con mà miễn cưỡng ở cùng nhau cả đời thì cũng quá không có ý nghĩa.

Hơn nữa Cố Niệm Niệm rất hiểu rõ bản thân mình. Hôn nhân cho tới bây giờ đều là môn đăng hộ đối, câu chuyện bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem vĩnh viễn chỉ có trong cổ tích.

Có Niệm Niệm cô là ai, một cô gái xuất thân là gia đình nghèo khó, nhân vật như tổng tải tập đoàn S, cô sẽ không muốn, cũng không dám muốn.

Uống xong tổ yến, phim truyền hình Cố Niệm Niệm xem cũng kết thúc. Tiếp theo là một Chương trình giải trí, trên đó là tin nóng hỗi về việc tiền hoa hồng của các minh tinh điện ảnh.

Cố Niệm Niệm lại càng hoảng sợ, thì ra hiện giờ diễn viên có tiền như vậy.

Nếu sau khi tốt nghiệp cô cũng đi làm diễn viên thì tốt rồi, vậy tiền không phải là tràn vào như nước sao.

Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là Tô Nhan.

“Niệm Niệm,” Tô Nhan nói: “Qua mấy ngày nữa là khai giảng rồi cậu có biết không đó.”

Cố Niệm Niệm lúc này mới nhớ ra vài ngày nữa là bắt đầu vào học rồi.

“Bộ quần áo đôi lần trước mua cậu mặc chưa?”

Quần áo đôi mà Tô Nhan nói chính là bộ váy hồng nhạt đính hoa Ailian mà hai người mua lần trước.

“Không mặc.” Cố Niệm Niệm không phải rất thích phong cách đó.

*Xem ra cậu và tớ có suy nghĩ giống nhau.” Thanh âm Tô Nhan rất hưng phần: “Cậu cũng đang đợi ngày này đúng không!”

“Cái gì mà ngày này?” Có Niệm Niệm vẻ mặt nghỉ hoặc, cô không hiểu ý của Tô Nhan.

“Ngày khang giảng đó.” Tô Nhan nói: “Đến ngày khai giảng chúng ta mặc trang phục chị em sẽ làm kinh diễm toàn trường.”

Cố Niệm Niệm có chút mắt mát.

Cái loại y phục này có thể kinh diễm toàn trường sao? Cố Niệm Niệm cảm thấy không thẻ.

Nhưng cô cũng không muốn dập tắt niềm vui của Tô Nhan, vì vậy hàm hồ nói: “Ừm, đúng vậy.”

“Vậy cứ thế nha, khai giảng phải mặc đấy.” Tô Nhan vô cùng hưng phấn nói.

“Ừm ừm ừm.” Cố Niệm Niệm gật đầu.

“Được rồi, mẹ tớ làm sư tử đầu siêu cấp ngon, buổi tối tớ qua nhà cậu cho cậu ăn.”

“Đừng đi, tớ không ở nhà kia nữa rồi.”

“Không ở?” Giọng Tô Nhan mang theo nghi hoặc: “Có ý gì?”

“Tớ dọn ra ngoài.”

“Cậu ở ký túc xá?”

“Không ở.”

“Vậy cậu ở đâu?”

“Tớ ở căn hộ của Ôn Đình Vực.”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một trận trầm mặc, một lát sau thì bùng phát một trận cười to ầm ầm.

“Cố Niệm Niệm, ý dâm của cậu đã không còn giới hạn rồi ha ha ha ha.” Tô Nhan cười đến gập cả người.

“Cố Niệm Niệm bát đắc dĩ cầm điện thoại di động một hồi.

“Cậu không phải sẽ tiếp tục nói mình mang thai con của Ôn Đình vực đó chứ?”

“Làm sao cậu biết?” Cố Niệm Niệm ngạc nhiên nói: “Chẳng qua bây giờ còn chưa xác định.”

“Mẹ nó, cười chết tớ rồi.” Tô Nhan nói: “Không được tớ phải cúp điện thoại, nói nữa tớ sẽ cười chết.”

“Vậy cúp đây!” Màng nhĩ Có Niệm Niệm thật sự chịu không nỗi tiếng cười to kia của Tô Nhan.

“Sư tử đầu buổi tối liền không mang cho cậu nữa.” Trước khi cúp máy Tô Nhan còn hừ hừ: “Ai bảo cậu cứ ý dâm nam thần của tớ.”

Cúp điện thoại xong Cố Niệm Niệm thật sự không nói nên lời.

Vì sao Tô Nhan lại cứ không tin chứ? Còn luôn nói mình là ý dâm.

Có Niệm Niệm cô giống người đói khát đến nỗi phải ý dâm đàn ông sao?

Chẳng qua nghĩ lại, cô gả cho Ôn Đình Vực, điều này đổi lại là ai cũng không tin.

Cố Niệm Niệm nghĩ, không biết sau khi Tô Nhan biết cô nói thật thì sẽ là cái phản ứng gì.

Mấy ngày trôi qua rất nhanh, ngày khai giảng cuối cùng cũng tới.

Đúng, là cuối cùng cũng đến.

Bởi vì nếu cứ tiếp tục thế này, Cố Niệm Niệm cảm thấy mình sẽ biến thành một con heo.

Advertisement
';
Advertisement