Thường Uy dẫn Hạ Mạt sang bên kia, bắt đầu kể chuyện xảy ra hôm nay.
Hạ Mạt nghe nửa đoạn đầu thì cũng an tâm. Nửa phần sau thì cô ta hoàn toàn không nghe lọt tai miếng nào. Cô ta biết Quan Đình không phải bạn gái Diệp Tuân thì vô cùng vui vẻ.
Trò chuyện một hồi cũng tới giờ cơm trưa. Ông Tứ niềm nở mời Diệp Tuân và Quan Đình ăn bữa cơm canh “đạm bạc”, nói là đạm bạc chứ các món toàn là menu phong phú trong yến tiệc: có nguyên liệu nấu ăn quý giá bay trên trời, bơi trong nước... đầy cả cái bàn tròn lớn.
Diệp Tuân và ông Tứ còn thỉnh thoảng hứng khởi nâng chén cụng ly, cả hai đều là cao thủ uống rượu nên lần này uống được trận ra trò.
Hai người họ vui vẻ chứ Hạ Mạt và Quan Đình thì lại thấy chán.
Quan Đình thật sự thấy buồn tẻ nhưng vì duy trì phép lịch sự, cô ta vẫn im lặng chờ.
Hạ Mạt nhìn mặt Diệp Tuân, tai nghe giọng nói của anh, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái nhưng điều đáng tiếc là nãy tới giờ, cô ta còn chưa nói với anh Diệp Tuân của mình được quá năm câu.
Lần đầu tiên cô ta cảm thấy bố và ông Thường nói quá nhiều, đúng là làm người ta thấy ghét mà!
Uống rượu một hồi, mấy người vốn xa lạ bỗng trở nên cởi mở hẳn.
Ông Tứ mở miệng hỏi: “Không biết cậu em Diệp đang công tác ở đâu?”
“Tôi làm việc ở quốc tế Hoàn Cầu!”, Diệp Tuân nói.
“Công ty Hoàn Cầu à, mấy năm nay nó phát triển mạnh đấy, là một doanh nghiệp rất có tương lai!”, ông Tứ ngẫm một chút thì cười nói: “Nhưng tôi cảm thấy cậu em Diệp làm ở đó là nhân tài không được trọng dung, chẳng hay cậu có hứng tới làm cho tôi không? Lương một năm sẽ không ít hơn tám con số đâu!”
Quan Đình ngỡ ngàng ngơ ngác ngẩn ngơ.
Tám con số!
Tuy hiện tại cô ta cũng biết Diệp Tuân lợi hại nhưng vẫn không ngờ được ông Tứ lại chịu cho anh ta một offer tới tận mấy chục triệu tệ trong một năm.
Hạ Mạt lại khá vui vẻ, lộ ra vẻ mặt mong đợi.
Nếu anh Diệp Tuân làm việc cho bố, cô ta sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt, điều này quá tuyệt! Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy bố không còn đáng ghét nữa. Nếu bố thuyết phục được anh Diệp Tuân, cô ta sẽ hoàn toàn tha thứ chuyện hôm nay ông ta đã chiếm lấy anh Diệp Tuân mà không cho mình cơ hội tâm sự.
Diệp Tuân trầm ngâm một hồi.
Ông Tứ không hổ là ông hoàng thế giới ngầm, vừa ra tay là trả mấy chục triệu một năm. Lúc ấy Tề Vĩ cũng muốn mời chào Diệp Tuân, có điều chỉ đưa ra mức lương năm, sáu triệu thôi.
Diệp Tuân im lặng không phải đang tự hỏi chuyện lương bổng mà đang nghĩ cách từ chối lời mời của ông Tứ.
Đối với Tề Vĩ, anh có thể nói thẳng là đối phương không đủ tư cách, nhưng ông Tứ khách khí như vậy, còn là bề trên, anh không thể vô lễ như thế.
Sau một lát, Diệp Tuân mở miệng: “Cảm ơn ý tốt của ông Tứ, nhưng mà tôi không có hứng thú, xin lỗi!”
“Vậy à!”, ông Tứ có chút kinh ngạc nhưng không thể hiện ra. Lương tính hàng chục triệu một năm mà cũng không làm thanh niên này động lòng sao? Rốt cuộc chí hướng cậu ta ở đâu?
“Ông Tứ!”, Thường Uy chen vào, khẽ nói vào tai Hạ Tứ Phương: “Tôi cũng không phải đối thủ của cậu Diệp, cậu ta kém lắm cũng là cao thủ nội kình đại thành, thậm chí còn có thể đạt tới cảnh giới nội kình viên mãn rồi!”
“Hóa ra là thế, không ngờ cậu em Diệp lại có tu vi võ đạo thâm hậu như thế, là tôi lỗ mãng!”, ông Tứ như đang nghĩ gì đó khi nhìn Diệp Tuân.
Ông ta hoàn toàn không ngờ được Diệp Tuân lại là một cao thủ nội kình viên mãn.
Nội kình viên mãn đúng là không quá hiếm vì Hạ Tứ Phương đã từng đạt được rồi.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là vì Diệp Tuân còn quá trẻ.
Phải biết rằng, Hạ Tứ Phương tu luyện cực khổ tới bốn mươi lăm tuổi mới đạt được nội kình viên mãn. Sau đó vì tuổi già sức yếu nên cảnh giới mới giáng xuống nội kình đại thành.
Cùng là nội kình đỉnh cao, Hạ Tứ Phương ông ta có thể đánh hạ cả “giang sơn” rộng lớn này thì Diệp Tuân tất nhiên cũng có thể làm được. Hơn nữa, Diệp Tuân còn trẻ hơn ông ta, sau này tiền đồ không thể hạn lượng. Nói không chừng anh còn đi được cao xa hơn cả Hạ Tứ Phương ông ta.
Nghĩ vậy, Hạ Tứ Phương cũng đã hiểu tại sao Diệp Tuân không chịu làm việc cho mình, vì thế cũng bỏ ý tưởng mời chào Diệp Tuân sang một bên, nhưng quyết tâm giao hảo với Diệp Tuân lại càng thêm kiên định.
Nếu như Thường Uy và ông Tứ biết được Diệp Tuân có thể đỡ đạn bằng tay không từ miệng Trịnh Long hay có thể giết người trong nháy mắt, thái độ đối xử với Diệp Tuân sẽ khác nữa.