Một người trong đó là ông lão mặc đường trang, bạc phơ mái đầu, chắc đó là ông Tứ rồi. Mà người bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp, trang phục lộng lẫy như cô công chúa nhỏ.
Đây là lần đầu Quan Đình gặp ông Tứ, không ngờ một nhân vật sừng sỏ lại có vẻ ngoài như giáo sư đại học, vô cùng nho nhã, hoàn toàn không có uy phong khí phách như cô ta tưởng tượng. Thậm chí vẻ ngoài ông Tứ còn không đáng sợ bằng một nửa Trịnh Long khi nãy.
Quan Đình không khỏi thở phào một hơi.
“Anh Diệp Tuân!”, thấy Diệp Tuân bước vào, Hạ Mạt vui mừng ra mặt, phất tay liên tục.
Diệp Tuân cũng cười gật đầu chào.
“Vị này chính là cậu Diệp à? Đúng là rồng trong cõi người, tuấn tú lại lịch sự!”. Ông Tứ đứng lên, chủ động vươn tay, cười nói: “Tôi là Hạ Tứ Phương, bố của Hạ Mạt. Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, cảm ơn!”
Diệp Tuân tiến lên, bắt tay với ông Tứ, không kiêu ngạo, không nịnh nọt: “Ông Tứ khách sáo quá, chỉ là chút việc nhỏ, không đáng nhắc tới!”
“Mời ngồi!”, ông Tứ nhiệt tình nói.
Diệp Tuân gật đầu, thản nhiên ngồi xuống sofa đối diện ông Tứ, thuận tiện kéo luôn Quan Đình cùng ngồi xuống.
“Chú Thường, cho người dâng trà!”. Ông Tứ cao giọng cười, ánh mắt nhìn Diệp Tuân đầy vẻ tán thưởng.
Dù là kẻ có tiền như Chu Quốc Lương, khi gặp ông Tứ thì cũng không thể nào tự tại nổi, tay chân co quắp lúng túng, thế càng không phải nói tới thanh niên chưa mọc đủ lông đủ cánh.
Dù là thanh niên hay cậu ấm nhà giàu, ai gặp ông Tứ cũng đều sẽ biến thành trạng thái học sinh tiểu học gặp giáo viên, dù một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Ngược lại, Diệp Tuân vẫn có thể bình thản, khí độ phi phàm, vô cùng tự tin.
Người thanh niên như thế đáng để Hạ Tứ Phương ông ta coi trọng.
Có được ấn tượng tốt nên Hạ Tứ Phương trò chuyện với Diệp Tuân rất vui vẻ.
Hạ Mạt ở cạnh vểnh cái mỏ nhỏ nhắn lên, có chút buồn bực.
Hôm nay Hạ Mạt đã dày công sửa soạn, thậm chí còn chọn một kiểu trang điểm thanh thoát, tôn lên ngũ quan tinh xảo, trông cô ta càng thêm động lòng người.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, đôi cánh tay và chân nõn nà lộ ra ngoài, trong sự cao quý mang theo ba phần gợi cảm.
Hạ Mạt cảm thấy đây là lần mình sửa soạn xinh đẹp nhất. Nếu vào trong trường, không biết sẽ có bao nhiêu nam sinh phải trợn mắt há mồm nhìn ngắm, thậm chí còn chảy nước miếng thèm thuồng nữa kìa.
Nhưng anh Diệp Tuân lại mải mê nói chuyện với bố cô ta, hoàn toàn chẳng liếc sang cô ta cái nào.
Điều này không khỏi khiến cô ta khó chịu.
Diệp Tuân nói chuyện với ông Tứ, Hạ Mạt hoàn toàn không có cơ hội chen lời, Thường Uy thì lại cười tủm tỉm lắng nghe. Trong lúc buồn tẻ, Hạ Mạt mới phát hiện chị gái xinh đẹp ngồi cạnh Diệp Tuân cũng đang chán ngắt như mình.
Từ khi Quan Đình và Diệp Tuân tiến vào, tâm trí của Hạ Mạt đều dồn vào Diệp Tuân nên không chú ý Quan Đình.
Lúc này cẩn thận đánh giá, Hạ Mạt mới nhận thấy Quan Đình cũng là một người cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa khí chất vô cùng tốt, là loại mỹ nhân trí thức mà đàn ông sẽ thích và khen ngợi.
“Chẳng lẽ đây là bạn gái của anh Diệp Tuân?”, trong lòng Hạ Mạt có chút lo âu.
Hạ Mạt là người rất tự tin, trong trường, cô ta từng được người ta tỏ tình không dưới trăm lần nhưng cô ta cũng không chắc mình có phải loại hình mà Diệp Tuân thích hay không.
Chuyện tình cảm thì rất khó nói mà. Ví dụ, Hạ Mạt cũng từng gặp không ít phái nam cao lớn hơn Diệp Tuân, đẹp trai, phong độ hơn Diệp Tuân, vĩ đại, tài năng hơn cả anh nhưng cô ta hoàn toàn không thích.
Trong ảo tưởng thanh xuân của thiếu nữ, Diệp Tuân lại chính là người hùng giáng từ trên trời xuống khi Hạ Mạt gặp nguy nan, anh còn rất trẻ tuổi, vẻ ngoài lại thu hút, thế nên Hạ Mạt mới không trốn được “tình kiếp” này.
Hạ Mạt cuối cùng không nhịn nổi mà tới cạnh Diệp Tuân, túm ống tay áo của anh, thấp giọng hỏi: “Anh Diệp Tuân, chị gái kia là ai vậy?”
“Cấp trên của tôi!”, Diệp Tuân thuận miệng đáp.
“Sao lãnh đạo của anh lại đi chung với anh thế?”, Hạ Mạt có chút khó hiểu.
“Cô chủ à, để ông chủ trò chuyện với cậu Diệp đã, tôi kể lại chuyện vừa rồi cho cô nghe nhé!”, Thường Uy đứng dậy, cười nói với Hạ Mạt.