Khách sạn Tử Đông Các.
Một phòng bao sang trọng trên tầng ba.
Hạ Mạt đẩy cửa phòng bao ra, bên trong đã có bảy tám người ngồi sẵn, trong đó có hai nữ sinh, còn lại đều là nam sinh.
“Hạ Mạt đến rồi?”, mấy người bên trong nhìn thấy Hạ Mạt đều vui vẻ đứng dậy chào hỏi.
Tuy nhiên khi họ nhìn thấy một người đàn ông đi theo Hạ Mạt thì tất cả đều sửng sốt một chút.
“Hạ Mạt, anh ta là ai vậy?”, một nữ sinh tò mò nhìn Diệp Tuân.
Cô gái này trạc tuổi Hạ Mạt, trông khá xinh xắn, cô ta mặc áo vest không tay cùng váy ngắn màu đen, trên mặt trang điểm đậm kiểu gợi cảm xinh đẹp, nhưng nhan sắc so với Hạ Mạt vẫn còn kém mấy bậc.
Một số nam sinh khác cũng đang nhìn Diệp Tuân.
“Đây là anh Diệp Tuân của tớ!”, Hạ Mạt nhìn Diệp Tuân rồi nở nụ cười ngọt ngào nói: “Anh Diệp Tuân, đây là bạn cùng lớp và cũng là bạn tốt của em, Trương Mỹ Lâm”.
Nghe Hạ Mạt xưng hô với Diệp Tuân là “anh Diệp Tuân”, thái độ lại vô cùng thân thiết, chỉ cần không bị mù thì ai cũng có thể nhìn ra Hạ Mạt cùng Diệp Tuân có quan hệ không bình thường.
Sắc mặt của các nam sinh trong phòng đều trở nên khó coi.
Hiển nhiên, bọn họ ít nhiều đều có chút thích Hạ Mạt.
Hạ Mạt vô cùng xinh đẹp, ngoại hình và khí chất đều là trong trăm người mới có được một người, gia cảnh lại vô cùng tốt, chính là một bạch phú mỹ điển hình, một cô gái như vậy thì chàng trai nào có thể cưỡng lại được sức hút của cô ta chứ?
Đặc biệt là thanh niên đẹp trai tên Lý Kiếm kia, sắc mặt lại càng thêm u ám.
Hắn ta là đàn anh của Hạ Mạt, con trai của chủ tịch tập đoàn Đức Long, và đã thích Hạ Mạt hơn một năm. Trong số tất cả các bạn học có mặt, chỉ có hắn ta biết rõ thân phận thực sự của Hạ Mạt.
Ở trong thế giới ngầm không vinh quang cho nên Hạ Mạt chưa bao giờ nói về gia thế của mình cho các bạn nghe.
Các bạn học chỉ biết gia đình cô ta làm kinh doanh, có gia cảnh rất tốt, nhưng lại không hề biết cô ta là con gái của ông Tứ.
Nếu bọn họ biết Hạ Mạt là tiểu công chúa của thế giới ngầm thành phố Giang Hải thì bọn họ sẽ cảm sợ hãi không dám tới gần, như vậy cô ta muốn có bạn bè cũng không được.
Lý Kiếm đã may mắn được đi theo bố mình tham gia một bữa tiệc có ông Tứ. Đương nhiên, không chỉ có hắn ta không đủ tư cách ngồi cùng bàn mà ngay cả bố của hắn ta cũng không đủ tư cách ngồi cùng bàn với ông Tứ.
Lý Kiếm đã bị Hạ Mạt mê hoặc kể từ ngày hôm đó. Hắn ta cho đến nay vẫn lặng lẽ theo đuổi Hạ Mạt, không dám hành động quá nhiều, nhưng hắn ta không ngờ rằng giữa đường lại có một kẻ khác xuất hiện, hơn nữa kẻ này còn có mối quan hệ thân thiết với Hạ Mạt hơn hắn ta.
“Thì ra anh ta chính là anh Diệp Tuân mà mấy ngày nay cậu kể với tớ!”, Trương Mỹ Lâm liếc nhìn Diệp Tuân từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Đám người trong vòng bạn bè của Trương Mỹ Lâm đều khá giàu có, ai cũng ăn mặc sang trọng, chỉ có Diệp Tuân là ăn mặc rất bình thường.
Không chỉ cô ta mà những người khác cũng đoán rằng gia cảnh của Diệp Tuân này chắc hẳn rất bình thường.
“Nào, mọi người ngồi đi”, Lý Kiếm ra hiệu mọi người ngồi xuống.
Mặc dù đây là bữa tiệc sinh nhật của Trương Mỹ Lâm nhưng Lý Kiếm có gia cảnh tốt nhất và lớn tuổi nhất nên đã trở thành trung tâm của mọi người.
Mọi người đều ngồi xuống.
Lý Kiếm bưng ly rượu lên, nhìn Diệp Tuân cười nói: "Anh bạn này, lần đầu tiên gặp mặt, tôi mời anh một ly".
Diệp Tuân mới uống không ít rượu cùng ông Tứ và Thường Uy cho nên thật sự không muốn uống tiếp, chỉ cười xua tay: "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu".
"Không biết uống rượu? Vậy mùi rượu trên người anh từ đâu ra?", Trương Mỹ Lâm không vui nói: "Anh đang coi thường chúng tôi sao?"
Trương Mỹ Lâm, bên ngoài là bạn thân nhưng thực sự lại rất ghen tị với Hạ Mạt.
Lúc nãy khi đứng dậy chào Hạ Mạt thì cô ta đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Diệp Tuân.
Cô ta cố tình thổi lửa vào lúc này vì muốn nhìn thấy Diệp Tuân và Hạ Mạt mất mặt, nếu vậy thì Trương Mỹ Lâm sẽ cảm thấy rất vui.
Quả nhiên, một nam sinh khác liền cau mày nói: "Anh thật sự không biết nể mặt ai sao?"
"Cái tên này, anh có biết ai đang mời rượu anh không? Lý Kiếm là cậu chủ của tập đoàn Đức Long! Cậu ấy là cậu chủ hạng nhất ở thành phố Giang Hải, cậu ấy mời rượu anh là đã cho anh thể diện rồi, anh còn dám không uống? Thật sự là không biết tốt xấu", một nữ sinh khác hừ lạnh một tiếng nói.