Hạ Mạt nhíu mày nói: "Anh Diệp Tuân không muốn uống rượu thì không uống, có chuyện gì sao?"
“Nếu như Mạt Mạt đã lên tiếng thì đương nhiên có thể không uống”, Lý Kiếm đặt ly rượu xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, lộ ra vẻ rộng lượng.
Nhìn thấy cảnh này, những người khác đều cảm thấy Lý Kiếm có lòng dạ rộng lượng, cho nên lại càng chán ghét Diệp Tuân nhiều hơn.
Diệp Tuân vẫn thản nhiên, không thèm để ý.
Lý Kiếm này là một thằng nhóc khá mưu mô, hắn ta không ngu ngốc như Chu Gia Đống. Tuy nhiên, trong mắt Diệp Tuân thì chút mưu mô nhỏ này của Lý Kiếm cũng không thể che giấu được, anh chỉ lười chấp nhặt với bọn nhóc này thôi.
Lý Kiếm ngồi xuống, nhìn Diệp Tuân cười hỏi: "Không biết anh đang làm việc ở đâu?"
“Tôi làm việc ở công ty quốc tế Toàn Cầu”, Diệp Tuân thành thật nói.
“Không biết tiền lương hàng tháng là bao nhiêu?”, Lý Kiếm lại hỏi.
"Chắc là khoản mấy ngàn".
Diệp Tuân suy nghĩ một chút mới nói.
Anh vẫn không biết Lê Tuyết Vi sẽ trả cho anh bao nhiêu tiền lương, cô nàng đó lúc nào cũng muốn sa thải anh nên có lẽ đến cuối cùng anh cũng không nhận được xu nào.
"Mấy ngàn? Ha ha ha!", đám người Trương Mỹ Lâm đều cười lớn đầy mỉa mai.
Lý Kiếm khẽ cười, không hỏi thêm câu nào nữa. Một kẻ làm công ăn lương với mức lương hàng tháng chỉ vài ngàn không đáng để cậu chủ Lý tự mình ra tay.
Lý Kiếm dựa vào ghế sô pha, mắt mang ý cười chờ xem kịch vui. Hắn ta đã thả mồi, chuyện còn lại cứ để mọi người làm tiếp là được.
Quả nhiên, một nữ sinh khác ăn mặc sang trọng đưa đồng hồ đeo tay ra, nhìn Diệp Tuân mỉa mai nói: "Anh có gan đến đây với lương tháng mấy ngàn tệ sao? Anh có biết đồng hồ của tôi có giá bao nhiêu không? Ít nhất phải bằng mười năm tiền lương của anh đó!"
Một nam sinh khác cũng cười châm biếm nói: "Bộ đồ này của anh bao nhiêu tiền? Cả người không tới một ngàn tệ đúng không? Anh biết không, chỉ riêng đôi giày mà chúng tôi đi ít nhất cũng có giá ba ngàn! Tiền lương một tháng của anh có mua nổi không?"
Tất cả mọi người đều cười ha hả.
Tất cả đều đang cười nhạo sự nghèo khó và ngớ ngẩn của Diệp Tuân.
Trong con mắt của đám người này, nghèo cũng là một cái tội. Hơn nữa, chẳng những nghèo mà tên Diệp Tuân này còn không biết tự lượng sức, dám đến bữa tiệc sang trọng của bọn họ.
Đây mà là nơi cái tên nghèo khổ này có thể đến hay sao? Còn không biết tự nhìn lại xem mình là cái thá gì!
Nghe thấy mọi người chế nhạo, sắc mặt Hạ Mạt lập tức trở nên khó coi.
Cô ta thực sự không ngờ rằng đám bạn học của mình lại hợm hĩnh như vậy!
Nhưng nét mặt của Diệp Tuân vẫn bình thản, cứ như thể người bị mọi người giễu cợt không phải Diệp Tuân mà là người nào đó không liên quan gì đến anh.
Hạ Mạt biết rõ năng lực của Diệp Tuân, một thanh niên có thể cùng bố của cô ta uống rượu tán gẫu hai ba tiếng đồng hồ, trong toàn bộ thành phố Giang Hải cũng chỉ có một mình anh Diệp Tuân. Cho dù là thị trưởng, bí thư hay con trai của người giàu nhất thành phố Giang Hải cũng không có tư cách này.
Một người lợi hại như anh Diệp Tuân lại bị một đám học sinh trung học chế giễu, thế mà anh cũng không nói gì, hiển nhiên là do những người này đều là bạn của Hạ Mạt nên anh mới không thèm để ý.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Mạt tràn đầy áy náy.
Cô ta kéo cánh tay của Diệp Tuân, nhẹ nhàng nói: “Anh Diệp Tuân, em xin lỗi, chúng ta đi thôi!”, nói xong, cô ta liền đứng dậy muốn cùng Diệp Tuân rời khỏi đây.
Diệp Tuân lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta mà cười nói: “Vội vã rời đi như vậy làm gì?”
Hạ Mạt thấp giọng nói: "Em không muốn thấy bọn họ cười nhạo anh".
"Anh không để ý đến chuyện đó chút nào".
"Nhưng em để ý".
“Cô bé ngốc”, Diệp Tuân cười nói: “Ngồi đi, anh muốn xem thử bọn họ còn có thể làm gì nữa”.
Hạ Mạt hơi sửng sốt, cô ta không ngờ Diệp Tuân lại có thái độ nhàn nhã như vậy, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đám người Lý Kiếm không biết Diệp Tuân và Hạ Mạt đang nói gì với nhau, nhưng họ đều nhìn thấy Diệp Tuân đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Mạt.
Tên khốn kiếp này dám nắm tay nữ thần của bọn họ, đúng là đáng chết!
"Anh họ Diệp phải không? Sao bạn không đến nhà máy của nhà tôi để làm những công việc lặt vặt, một tháng lĩnh lương tám ngàn tệ, anh thấy sao?", một nam sinh tên Hoàng Thành Bân làm ra vẻ tốt bụng nói.
Những người khác đều nhìn Hoàng Thành Bân, có chút bối rối.
Lúc này, Hoàng Thành Bân lại nói tiếp: "Anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần trông cổng mỗi ngày và chịu trách nhiệm đóng mở cổng mà thôi. Nhà tôi có một con chó trông nhà tên là Tiểu Bạch, tính ra thì anh vẫn giỏi hơn nó một chút, ít nhất thì Tiểu Bạch còn không biết đóng mở cổng".
"Ha ha ha!"
Mọi người cười phá lên.