Lúc này, Diệp Tuân lười nhác mở miệng. Không cần biết mấy đứa cấp ba này mỉa mai châm chọc mình thế nào, anh cũng không để bụng nhưng họ chĩa mũi dùi vào Hạ Mạt thì quá đáng rồi, vậy nên Diệp Tuân không thể để họ làm càn được.  

             Lời vừa dứt, đám người ngẩn ra.  

             “Mày nói gì đó?”, Hoàng Thành Bân dùng ánh mắt khó tin nhìn Diệp Tuân.  

             Họ không nghe nhầm chứ?  

             Kẻ bị họ cười nhạo mà không dám hó hé tiếng nào trước đó lại dám mắng họ?  

             Nam sinh cao lớn tên Vương Hạo bỗng đứng phắt dậy, tức giận quát: “Có ngon thì mày lặp lại xem!”  

             Lý Kiếm và mấy người Trương Mỹ Lâm đều dùng sắc mặt âm u nhìn Diệp Tuân.  

             Thằng nghèo hèn này dám mắng họ?  

             Diệp Tuân này không muốn sống nữa à!  

             “Tôi nói mấy người là lũ ngu đấy!”, Diệp Tuân vẫn bình thản: “Giờ nghe rõ chưa?”  

             “Con mẹ mày!”, Vương Hạo tức tối.  

             “Thằng Diệp kia, mày đừng tưởng là bạn của Hạ Mạt thì có thể kiêu ngạo nhé. Mày không nhìn lại xem mình là thứ gì mà dám mắng chúng tao à, mày chán sống rồi phải không?”, Trương Mỹ Lâm chỉ vào mũi Diệp Tuân mà mắng.  

             Một nữ sinh khác đứng bật dậy: “Anh mới ngu đó, nơi này không phải chỗ anh có thể tới, mau cút đi! Thứ quỷ yêu không hà!”  

             “Đúng, mẹ mày, mau cút cho lẹ! Bằng không đừng trách tụi tao nặng tay với mày!”  

             Đám nam sinh Hoàng Thành Bân đều hung hăng trừng Diệp Tuân, tay xoa xoa. Nếu như Diệp Tuân không nghe lời thì họ sẽ động tay.  

             “Ranh con, mày đang tìm đường chết đó!”, Lý Kiếm lạnh lùng nhìn Diệp Tuân, uy hiếp.  

             “Mấy người!”, Hạ Mạt tức giận, định lý luận với đám bạn nhưng lại bị Diệp Tuân nắm lấy bàn tay nhỏ bé ngăn cản.  

             Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta ngồi yên, tiếp theo thì châm điếu thuốc, rít một hơi rồi dùng biểu cảm như cười như không đối mặt với đám thanh niên đang sửng cồ: “Mấy cậu nặng tay chút để tôi xem nào!”  

             Lý Kiếm cười nói: “Vậy hôm nay tao sẽ cho mày toại nguyện!”  

             Mấy người Hoàng Thành Bân tức điên, họ muốn xông tới dần cho Diệp Tuân một trận, nhưng Lý Kiếm lại vung tay bảo: “Mình tớ đủ rồi! Để tránh cho chuyện này truyền ra lại bảo chúng ta ỷ đông hiếp yếu!”  

             Nghe thấy lời này, mấy người Hoàng Thành Bân đứng yên.  

             Họ biết Lý Kiếm này không phải chỉ là cậu ấm con nhà giàu mà còn là một cao thủ Taekwondo.  

             Cỡ người như Diệp Tuân, Lý Kiếm đánh năm tên cũng chẳng hề hấn gì.  

             “Cậu Lý, vậy phải coi cậu biểu diễn rồi!”, mấy người Hoàng Thành Bân đứng tại chỗ chờ nhìn Diệp Tuân bị đập tơi bời.  

             Lý Kiếm vặn cổ, xoa tay, tiến nhanh về phía Diệp Tuân.  

             Hắn ta ngứa mắt Diệp Tuân nãy giờ. Có ai trong trường gửi thư tình cho Hạ Mạt mà không bị hắn ta dạy cho một trận? Ai dám gặp mặt tỏ tình mà không bị hắn ta tẩn cho?  

             Hôm nay Diệp Tuân dám nắm tay Hạ Mạt trước mặt hắn ta, đúng là đáng chết!  

             Rất nhanh, Lý Kiếm đã tới trước mặt Diệp Tuân.  

             Hắn ta nhìn Diệp Tuân, cười lạnh, sau đó không nói một lời, tay giơ lên, tát về phía Diệp Tuân.  

             Còn Diệp Tuân, anh vẫn ngồi trên sofa hút thuốc như thể không ngờ Lý Kiếm dám ra tay đánh người thật, vì vậy không hề đề phòng.  

             Đám người Trương Mỹ Lâm và Hoàng Thành Bân thấy thế thì cười lạnh một cái.  

             Diệp Tuân này ngu vãi! Chẳng lẽ thấy Lý Kiếm lịch sự nhã nhặn thì nghĩ hắn ta không dám đánh người à?  

             Họ biết Lý Kiếm từng đánh tàn phế bốn, năm kẻ trêu chọc mình rồi.  

             Kế tiếp, Diệp Tuân này tuyệt đối sẽ bị đánh bầm dập, cuối cùng là quỳ xuống xin tha.  

             Hạ Mạt thấy Lý Kiếm ra tay, trừ tức giận thì cô ta hoàn toàn chẳng lo lắng.  

             Chính mắt cô ta chứng kiến cảnh Diệp Tuân có thể dùng một chiêu đánh lui ông Thường. Dù Lý Kiếm có chút võ thuật nhưng hắn ta còn chẳng có tư cách xách giày cho ông Thường nữa là, sao có thể làm bị thương anh Diệp Tuân của cô ta?  

             Thấy cái tát này sắp rơi vào trên mặt Diệp Tuân thì...  

             Bốp!  

             Một âm thanh thanh thúy vang lên, vang vọng cả căn phòng VIP.  

             Mấy người Hoàng Thành Bân và Trương Mỹ Lâm đều đứng sau Lý Kiếm nên không rõ là Lý Kiếm có tát vào mặt Diệp Tuân không, nhưng nghe tiếng thì hiển nhiên Diệp Tuân đã bị đánh một cái không nhẹ, chắc chắn mặt sưng lên rồi.

Advertisement
';
Advertisement