Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân (FULL)

Nghĩ thế, cả bọn cười mỉa. Dù Diệp Tuân này bị đánh thảm cỡ nào thì cũng đáng đời thôi!  

             Nhưng cảnh tiếp theo khiến nụ cười cứng đờ trên mặt họ.  

             Lý Kiếm lảo đảo, loạng choạng vài cái rồi lui ra sau. Trong quá trình lui bước, hắn ta còn không kiểm soát được cơ thể mà xoay một vòng làm mấy người Trương Mỹ Lâm nhìn thấy gương mặt sưng phồng của mình, thậm chí bên khóe môi còn có vết máu.  

             Kẻ bị đánh sưng mặt không phải Diệp Tuân ư, sao lại thành Lý Kiếm?  

             Chuyện gì thế này?  

             Sao có thể như vậy?  

             Mấy người Trương Mỹ Lâm trợn mắt há mồm, bất luận thế nào, họ cũng không hiểu được tại sao chuyện lại diễn biến thành thế này.  

             Sau khi Lý Kiếm đứng vững, biểu cảm trên mặt là ngớ ra.  

             Vì hắn ta hoàn toàn không thấy được động tác của Diệp Tuân, cũng chẳng hiểu sao mình lại bị đánh.  

             “Mẹ nó!”, lau máu ở khóe miệng, Lý Kiếm nổi cơn tam bành. Sau đó hắn ta lại lao về phía Diệp Tuân lần nữa, tung ra một quyền mạnh mẽ, đánh về phía mặt Diệp Tuân.  

             Một quyền này rất mạnh, có vẻ rất lợi hại. Động tác đẹp nhưng hiển nhiên trình độ cú đánh này cũng hơn người thường rất nhiều.  

             “Cậu Lý cố lên!”  

             “Đánh chết nó đi!”  

             Mấy người Hoàng Thành Bân thấy Lý Kiếm tung ra một quyền như thế thì không nhịn được cổ vũ cho hắn ta.  

             Diệp Tuân vẫn ngồi trên sofa không động đậy.  

             Sau một giây.  

             Lại là tiếng “bốp”...  

             Theo âm thanh vang lên, Lý Kiếm bay ra ngoài, nện vào trên người Hoàng Thành Bân và một nam sinh khác đang hóng hớt, trong tiếng thét chói tai, ba người ngã lăn quay ra sàn.  

             Mấy người Trương Mỹ Lâm hoảng sợ nuốt nước bọt.  

             Giờ họ nhìn rõ rồi, Diệp Tuân trực tiếp tát bay Lý Kiếm.  

             Diệp Tuân này cũng quá dữ dằn!  

             Diệp Tuân đứng lên, tiến về phía Lý Kiếm.  

             Mấy người Lý Kiếm và Hoàng Thành Bân mới đứng lên thì thấy Diệp Tuân tiến tới chỗ mình.  

             Lý Kiếm vẫn không thấy được là Diệp Tuân ra tay thế nào nhưng hắn ta đã rõ là mình không phải đối thủ của Diệp Tuân.  

             “Mày, mày định làm gì? Đứng lại cho tao! Tao là cậu chủ của tập đoàn Đức Long đấy, mày phải nghĩ tới hậu quả sau đó!”, Lý Kiếm hoảng sợ nói.  

             Đám người Hoàng Thành Bân cũng sợ hãi lui ra sau, ngay cả người giỏi Taekwondo như Lý Kiếm cũng bị đánh thảm cỡ đó, người như họ sao đủ cho Diệp Tuân chơi?  

             “Hậu quả? Hậu quả gì?”  

             Diệp Tuân không dừng bước, anh nhìn chằm chằm mặt Lý Kiếm, lúc này mặt hắn ta sưng to lên rồi, như cái đầu heo vậy!  

             Anh lạnh nhạt nó: “Má phải của mày sưng to hơn kìa, có chút mất cân đối nhỉ. Tao cảm thấy nên cân bằng lại nên muốn đánh cho má trái sưng thêm chút nữa!”  

             Mấy người Trương Mỹ Lâm sợ tới mức run rẩy, Diệp Tuân còn muốn ra tay sao?  

             Trương Mỹ Lâm vội nói: “Diệp Tuân, anh điên rồi à? Cậu Lý là người mà anh có thể chọc tới sao?”  

             Vương Hạo nói: “Mau dừng tay, xin lỗi cậu Lý đi, không chừng cậu Lý sẽ tha cho một mạng”.  

             “Anh cho rằng biết đánh nhau thì ngon lắm à? Nói cho mà biết, ông nội cậu Lý kinh doanh lớn, muốn anh biến mất khỏi thành phố Giang Hải cũng là chuyện phút mốt nhé”, cô gái còn lại dùng cái giọng the thé quát.  

             Diệp Tuân làm lơ, nhanh chóng tiến về phía Lý Kiếm.  

             Lý Kiếm vẫn luôn lùi ra sau, khi lùi tới góc tường thì hết đường lui. Hắn ta hoảng sợ nói: “Mày, mày muốn gì? Mày không nghe thấy họ nói à? Nhà họ Lý của tao không dễ trêu vào đâu!”  

             “Thật à? Cho mày nửa tiếng gọi viện binh đấy, gọi tới hết đi!”, Diệp Tuân lạnh nhạt nói.  

             Qua chuyện của hai bố con Chu Gia Đống và Chu Quốc Lương, Diệp Tuân cảm thấy mình vẫn nên giải quyết mọi chuyện cho dứt khoát mới đỡ phiền.  

             Bằng không, sau khi Lý Kiếm này về nhà, hôm nay gọi một đám người tới gây chuyện, ngày mai lại phái đám khác.  

             Cứ thế thì không phải rất phiền phức à?  

             Lý Kiếm nghe Diệp Tuân nói thì không khỏi ngây người.

Advertisement
';
Advertisement