Người này muốn làm gì? Chẳng lẽ anh ta không tin nhà họ có năng lực đó sao, nên mới muốn thử một chút?
Thời đại này chỉ giỏi đánh nhau thì được gì? Nhà họ Lý bọn họ đã có mấy vệ sĩ giỏi đánh đấm nhưng những người không tiền không địa vị này chẳng phải chỉ có thể làm con chó cho họ thôi sao?
“Đây là do mày yêu cầu đó, tốt nhất là đừng nên đổi ý!”, Lý Kiếm thăm dò.
“Đừng rề rà nữa, mau đi!”
“Được!”, Lý Kiếm hừ lạnh một tiếng, vội lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Chú Vương à, phiền chú một chút nhé, cháu đang ở khách sạn Tử Đông Các, bị người ta đánh, tên kia quá kiêu ngạo, phiền chú phái người tới tóm giùm cháu!”
Nói xong, Lý Kiếm nhìn Diệp Tuân, cười lạnh không ngừng: “Thằng ôn, mày chờ chết đ!”
Trương Mỹ Lâm thấp giọng hỏi: “Cậu Lý, chú Vương mà cậu gọi có phải là cục trưởng Vương Minh Thuận của đồn cảnh sát Thiên Tâm không?”
Lý Kiếm cười lạnh, gật đầu đáp: “Đúng rồi!”
“Thằng ranh này tiêu rồi!”, sự sợ hãi và lo lắng trong lòng Trương Mỹ Lâm bỗng chốc biến mất.
Trương Mỹ Lâm rất muốn nói là: Diệp Tuân, mày chết chắc rồi! Nhưng cô ta vẫn không dám chắc là anh có đánh phụ nữ không, thế nên nhìn sang Hạ Mạt, vờ ra vẻ thiện lương mà khuyên bảo: “Mạt Mạt, cậu khuyên Diệp Tuân một chút đi, bảo anh ta mau xin lỗi cậu Lý, bằng không sẽ chẳng kịp đó!”
“Tại sao lại vậy?”, Hạ Mạt lạnh mặt hỏi.
Bây giờ Hạ Mạt không hề còn chút tình cảm nào với Trương Mỹ Lâm, nếu không phải Trương Mỹ Lâm nhắc tới Diệp Tuân thì cô ta sẽ chẳng đáp lời người này.
“Cậu Lý gọi điện cho Vương Minh Thuận. Ông ta sẽ phái người tới bắt Diệp Tuân, cậu nên biết, đánh người trọng thương là phải ngồi tù! Mau bảo Diệp Tuân xin lỗi cậu Lý đi, cậu Lý sẽ nói đỡ cho vài câu, tránh được tai ương lao ngục. Chứ chờ nhóm đồng chí cảnh sát tới thì không còn kịp nữa rồi”, Trương Mỹ Lâm nói vài câu thấm thía.
Nghe lời Trương Mỹ Lâm như thể đang vì tốt cho Hạ Mạt nhưng thực tế, câu này là nói cho Diệp Tuân nghe, nhằm mục đích uy hiếp anh.
Thật ra Trương Mỹ Lâm cũng muốn nhìn Hạ Mạt xui xẻo một lần. Cô ta tự nhận là gia thế, vẻ ngoài, dáng dấp đều không thua Hạ Mạt, tại sao Hạ Mạt lại được nam sinh thích nhiều như vậy? Tại sao Lý Kiếm lại tiêu tốn nhiều công sức để theo đuổi Hạ Mạt? Trương Mỹ Lâm cô ta có điểm nào thua kém Hạ Mạt chứ?
“Vương Minh Thuận?”, Hạ Mạt nghĩ một lát, không có ấn tượng gì với cái tên này.
Vương Minh Thuận cấp bậc quá thấp, không đủ để gia nhập vào mạng lưới quan hệ của nhà họ Hạ.
Cô ta bình tĩnh nói: “Dù là ai, hôm nay không kẻ nào dám bắt anh Diệp Tuân của tôi!”
“Hầy, Hạ Mạt, cậu đúng là hồ đồ nhất thời. Mỹ Lâm cũng chỉ đang muốn tốt cho cậu thôi, vì sao cậu không nghe người ta khuyên bảo chứ?”
“Đúng đó, chắc cậu không hiểu biết rõ thế lực của nhà họ Lý, không phải chỉ là nhà có tiền thôi. Có vài việc, tớ khó mà nói ra, nói ra sẽ làm cậu sợ!”
Mấy người Hoàng Thành Bân thương hại nhìn Hạ Mạt.
“Hạ Mạt tôi cũng không phải là người nhát gan, có gì cứ nói thẳng!”, Hạ Mạt lạnh lùng nói.
Hoàng Thành Bân nhìn Lý Kiếm một cái, thấy hắn ta gật đầu mới nói: “Trước kia, có vài kẻ đắc tội cậu Lý, sau đó đều bị đánh cho tàn phế nhưng cậu Lý lại chẳng bị sao. Từ đó cậu có thể mường tượng được là thế lực nhà họ Lý khổng lồ cỡ nào. Nếu Diệp Tuân này không chịu xin lỗi thì rất có thể sẽ bị đánh cho tàn phế, hơn nữa còn là không cần cậu Lý tự mình ra tay”.
“Tớ đã nói rõ như thế, cậu hiểu chưa?”, Hoàng Thành Bân gằn giọng, hi vọng Hạ Mạt sẽ tỉnh ngộ.
Nhưng Hạ Mạt lại chẳng có chút phản ứng gì.
Cô ta hiểu rõ về sự đáng sợ của thế lực gia tộc hơn những người có mặt tại đây nhiều.
Giống như nhà họ Hạ của họ vậy!
Dù Hạ Mạt chưa từng tận mắt nhìn thấy mấy cảnh đáng sợ nhưng thỉnh thoảng vẫn được nghe nói.
Mà anh Diệp Tuân còn chẳng sợ nhà họ Hạ thì sao lại sợ một nhà họ Lý?
Thấy Hạ Mạt thờ ơ, Trương Mỹ Lâm và Hoàng Thành Bân cũng lười khuyên thêm.
Một lát sau, ngoài cửa phòng VIP vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó, có ba người trực tiếp đẩy ra, xông vào phòng.
“Vừa rồi ai ở đây đánh người?”, người dẫn đầu khoảng hơn ba mươi, tên là Lôi Đông, vẻ mặt dữ tợn, hùng hổ.
Mấy cánh tay vươn ra, đồng loạt chỉ vào Diệp Tuân.