“Chính là hắn, hắn đánh bị thương bạn học của chúng tôi!”
“Anh nhìn đi, mặt bạn học của tôi sưng húp lên rồi, còn đang đổ máu kìa!”
“Các anh nhất định phải lấy lại công bằng cho chúng tôi!”
Lôi Đông gật đầu, lớn tiếng nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ xấu nào!”
Dứt lời, hắn xoay người nhìn Diệp Tuân, xụ mặt nói: “Nhóc con, ngoan ngoãn một chút, theo chúng tôi đi một chuyến!”
“Anh xác định là muốn bắt tôi à?”, Diệp Tuân cười hỏi.
“Đúng thế thì sao? Chẳng lẽ tôi lại không dám tóm cậu!”, cảnh sát dẫn đầu nhíu mày.
Diệp Tuân lấy ra di động nói: “Tôi gọi điện chút nhé!”
“Gọi đi, nói chuyện nhanh một chút!”, Lôi Đông hoàn toàn không coi trọng việc Diệp Tuân gọi viện binh.
Xã hội hiện giờ, ai mà không có quan hệ chứ? Nhưng giữa người với người, sự chênh lệch cũng rất lớn. Thằng nhóc này trông chẳng có vẻ gì là dạng sừng sỏ, không biết là đang gọi con chó, con mèo nào nữa.
Chuyện hôm nay, sếp Vương Minh Thuận đích thân ra lệnh, ai dám ngăn cản.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Diệp Tuân cười nói: “Ông anh Dương à, thằng em gặp chút ấm ức rồi!”
Dương Kiến Minh nghe Diệp Tuân kể lại xong thì mặt trầm xuống: “Người tới thuộc đơn vị nào, tên là gì?”
Diệp Tuân nhìn về phía Lôi Đông: “Anh thuộc đơn vị nào? Tên gì?”
Lôi Đông có chút hoài nghi: “Tôi thuộc đồn cảnh sát Thiên Tâm! Còn tên tôi, cậu quản được à?”
Diệp Tuân nói với người bên kia điện thoại: “Người của đồn cảnh sát Thiên Tâm, nhưng tên gì thì tôi không biết!”
“Cậu bảo cậu ta nghe điện thoại một chút!”. Dương Kiến Minh nói.
Diệp Tuân đưa điện thoại cho Lôi Đông: “Đồng chí, nghe điện thoại!”
“Điện thoại của ai?”, Lôi Đông nghi ngờ.
“Dương Kiến Minh!”, Diệp Tuân đáp.
Nghe thế, sắc mặt Lôi Đông trắng bệch như tờ giấy.
Dương Kiến Minh là “đại ca” của đại ca họ!
Thật hay giả vậy?
Chẳng lẽ thằng nhóc này đang hù dọa mình?
Lôi Đông bất an nhận lấy điện thoại, cẩn thận a lô một tiếng.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh đầy nghiêm nghị: “Tôi là Dương Kiếm Minh. Số hiệu ngành là bao nhiêu, tên gì?”
Trong lòng Lôi Đông hoảng sợ nhưng giọng nói qua điện thoại cũng có chút khác nên hắn vẫn không dám chắc rốt cuộc đối phương có phải là sếp sòng của đại ca nhà mình không.
“Nói chuyện đi! Điếc hay câm rồi hả?”, Dương Kiến Minh tức giận quát.
Lôi Đông bị một tiếng quát này dọa tới mức run cả người, uy nghiêm như vậy, rất giọng lãnh đạo lớn.
Vì thế hắn nhỏ giọng: “Tôi là Lôi Đông!”
Lôi Đông báo tên, trong lòng vô cùng bất an, suy nghĩ không biết mình sẽ chịu trách phạt thế nào, ai ngờ đối phương cúp điện thoại luôn.
“Chuyện gì thế này?”
Lôi Đông vô cùng khó hiểu.
Đám người Lý Kiếm, Hoàng Thành Bân nhìn thấy mặt mày hắn tái mét thì cũng rất khó hiểu.
Một lát sau, chuông điện thoại di động Lôi Đông vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra xem thì thấy là đại ca Vương Minh Thuận gọi tới.
Lôi Đông vội bấm nhận cuộc gọi, tai lập tức nghe thấy âm thanh giận dữ của sếp: “Mẹ mày, làm việc kiểu gì thế? Trước khi ra tay không điều tra à? Ông mày vừa bị sếp Dương mắng xối xả đây, có chút việc mà cũng làm không xong, mẹ mày, chỉ biết há mồm ăn thôi!”
Lôi Đông đớ người.
Lại chuyện gì nữa? Lúc ông ra lệnh cho tôi tới bắt người thì sao không nói là phải điều tra gia thế của đối phương.
Giờ đụng phải người khó chơi thì trách tôi làm việc bất lợi?
Lôi Đông vô cùng ấm ức nhưng miệng chỉ có thể đáp: “Vâng vâng vâng, tôi chỉ biết ăn!”
“Đã ra tay chưa?”, Vương Minh Thuận.
“Chưa ạ, còn chưa kịp...”, Lôi Đông vội nói.
Vương Minh Thuận thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Vậy là tốt, vậy tốt! Bằng không thì sẽ gặp phiền toái lớn đấy! Cậu mau quay về, sau đó viết cho tôi một phần báo cáo. Đúng là toàn chuyện quái quỷ!”
Tôi cũng muốn biết chuyện quái gì đây. Lôi Đông thầm kêu oan trong lòng, cười nói: “Vâng, vâng!”
Vừa cúp điện thoại, Lôi Đông cười nhìn Diệp Tuân: “Ngại quá người anh em...”
Nói tới đây, hắn cảm thấy lời này không đủ kính trọng nên sửa lời: “Xin lỗi cậu, chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi, ha ha!”
“Nếu là hiểu lầm thì các người đi đi!”, Diệp Tuân hờ hững nói.
Lôi Đông sửng sốt, không ngờ Diệp Tuân lại dễ nói chuyện như vậy, hắn lo lắng hỏi: “Vừa rồi có hơi mạo phạm, mong cậu đừng tức giận!”
“Không tới mức đó! Các anh cũng chỉ nghe lệnh làm việc mà”, Diệp Tuân cười.
“Đúng vậy! Chúng tôi cũng không có cách nào!”, Lôi Đông cảm động tới mức gần như rơi lệ. Nhìn đi, cậu trai này thấu tình đạt lý cỡ nào!