Lúc này Tưởng Chính Đức mới thấy sau lưng Diệp Tuân còn đi theo một người, vậy mà lại là Trương Hổ.

 

“Trương Hổ?”, Tưởng Chính Đức cau mày, sau đó đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Tuân, không hiểu vì sao Trương Hổ cũng tới đây.

 

“Anh Tưởng, anh gọi tôi Tiểu Hổ là được”, Trương Hổ tiến lên bày ra gương mặt tươi cười: “Những chuyện trước kia đều là hiểu lầm, anh Tưởng độ lượng chớ để trong lòng, sau này chúng ta chính là anh em rồi”.

 

Nghe được lời này Tưởng Chính Đức liền ngây người.

 

Tuy Trương Hổ chỉ là lâu la dưới trướng Tề Vĩ, nhưng trước mặt những người dân thường như họ cũng đã là một nhân vật không thể trêu chọc tới. Khi đó, ở cửa công ty một tiếng gầm của Trương Hổ cũng đủ để lão Lý và vài người đồng nghiệp phải ngoan ngoãn ngồi chồm hổm xuống đất, căn bản không dám phản kháng lại.

 

Tại sao một kẻ oai phong lẫm liệt như vậy lại khách sáo với bản thân đến thế? Còn cùng mình xưng anh gọi em?

 

Tưởng Chính Đức vô cùng bối rối, đè thấp giọng hỏi: “Anh Diệp, đã xảy ra chuyện gì thế?”

 

Diệp Tuân thản nhiên đáp: “Bọn họ đều đã bị đánh tới tâm phục khẩu phục, các cụ có câu nói rất hay, chó dữ sợ gậy thô, lời thô lý không thô”.

 

“Anh Diệp anh cũng quá lợi hại rồi”, Tưởng Chính Đức cuối cùng cũng ngộ ra, khâm phục Diệp Tuân từ tận đáy lòng.

 

Tuy anh ta cảm thấy sự việc hẳn không đơn giản như vậy, đám người Trương Hổ đánh lộn còn không phải chuyện cơm bữa sao? Đánh nhiều rồi chắc chắn có thua có thắng, thua một ván làm sao có thể hoàn toàn phục tùng?

 

Nhưng nhìn tới dáng vẻ cúi đầu khom lưng trước mắt của Trương Hổ, Tưởng Chính Đức biết Diệp Tuân không nói dối.

 

Anh ta nghĩ không ra cũng không quấn quýt vấn đề này thêm nữa. Cho dù thế nào, Diệp Tuân có thể trừng trị đám người Tề Vĩ đến biết vâng lời là một điều đáng mừng.

 

“Đây là tiền viện phí mà mấy người Tề Vĩ bồi thường, anh cầm lấy đi, mật khẩu sẽ gửi cho anh sau”, Diệp Tuân đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Tưởng Chính Đức, nhân tiện trên đường đến đây anh đã gửi ba triệu kia vào ngân hàng.

 

“Bọn họ bồi thường bao nhiêu?”, Tưởng Chính Đức hỏi.

 

"Cũng không nhiều lắm, anh giữ lại đi”, Diệp Tuân cười đáp: “Tôi còn phải trở về làm việc nên phải đi trước đây”.

 

“Anh Diệp đợi đã”, Tưởng Chính Đức vội vàng gọi với theo.

 

“Anh Tưởng, tôi đưa anh Diệp về đi làm trước”, Trương Hổ ở bên cạnh cười nói.

 

“Anh Hổ đi cẩn thận”, Tưởng Chính Đức gật đầu, thấy Trương Hổ khiêm nhường với mình như vậy, trong lòng không rõ lý do dâng lên chút sảng khoái. Trước hôm nay, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ tới phường giang hồ như Trương Hổ cũng sẽ cư xử khách sáo với bản thân đến vậy, chẳng cần nói, loại cảm giác này thực sự khá thoải mái.

 

Không lâu sau, Trương Hổ lái xe đưa Diệp Tuân đến cổng công ty quốc tế Toàn Cầu, xe dừng bánh anh bình tĩnh bước xuống như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục làm việc.

 

Thấy Diệp Tuân bình an trở về, các đồng nghiệp bảo vệ đều vô cùng mừng rỡ.

 

“Anh Diệp, anh không sao chứ?"

 

“Cảnh sát không làm khó anh chứ?”

 

Các đồng nghiệp đều vây quanh và quan tâm hỏi han, lúc này uy danh của Diệp Tuân trong lòng họ đã đủ đá bay đội trưởng Cao mười con phố.

 

“Không sao, không có chuyện gì cả. Đến đồn cảnh

Advertisement
';
Advertisement