“Không có gì”, Diệp Tuân mỉm cười đáp: “Bạn trai cũ của cô sẽ không bao giờ tới quấy rầy cô nữa đâu”.

 

“Thật sao?”, Quan Đình vô cùng kinh ngạc, có chút hiếu kỳ nhìn Diệp Tuân, thấy biểu cảm của anh không giống như đang giả vờ khiến trong lòng cô ta tràn đầy tò mò.

 

Phải biết rằng Triệu Phong dây dưa với cô ta đã lâu, bản thân cũng đã thử rất nhiều cách để chấm dứt nhưng đều vô dụng. Mà Diệp Tuân tới công ty chưa tới hai ngày đã thay cô ta giải quyết được rắc rối khiến cô trăn trở bấy lâu nay.

 

Làm thế nào một nhân viên bảo vệ cỏn con lại có năng lực như vậy?

 

Quan Đình vuốt lọn tóc bên tai, nhìn Diệp Tuân nở nụ cười dịu dàng: “Anh Diệp, thực sự rất cảm ơn anh”.

 

Diệp Tuân cười đáp: “Trưởng phòng Quan, cô cười lên trông rất đẹp, không có việc gì thì nên cười nhiều một chút”.

 

Quan Đình nghe vậy mím môi cười, cô ta đã được chứng kiến sự táo bạo của Diệp Tuân khi ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, vì vậy bây giờ cũng không cảm thấy đặc biệt kỳ quái khi nghe anh nói điều đó.

 

Quan Đình sực nhớ tới một chuyện, nói: “Đúng rồi, anh bây giờ đưa tôi tới khách sạn Winston đi”.

 

“Tới khách sạn?”, Diệp Tuân có chút ngạc nhiên: “Như vậy không tốt lắm đâu? Chúng ta mới gặp mặt hai lần, tuy rằng tôi đã giúp đỡ cô chút việc vặt vãnh nhưng tiến triển cũng không nên nhanh như vậy chứ?”

 

Quan Đình hơi tức giận, đối với cô ta mà nói, câu nói đùa này của anh có phần hơi quá quắt.

 

Đôi mày cô ta khẽ cau lại gần như không thể phát giác ra, cố hết sức bình tĩnh nói: “Vốn là tôi hẹn khách hàng ở quán cà phê, nhưng vì anh bị cảnh sát bắt đi nên tôi không kịp thời gian đến buổi hẹn”.

 

"Khách hàng sẽ bay trở lại Hoa Kỳ vào tối nay, anh ta đang ở khách sạn thu dọn hành lý”.

 

"Tôi không muốn bỏ lỡ đơn hàng này nên đã gọi vài cuộc điện thoại cho khách hàng mới giành được cơ hội tiếp tục gặp mặt tại khách sạn này”.

 

“Tôi nói như vậy anh đã hiểu chưa?”

 

Mặc dù giọng điệu của Quan Đình rất nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ trong câu hỏi vặn lại cuối cùng kia lại vô cùng sắc bén, không hổ là lãnh đạo cấp cao của công ty, vừa bộc lộ khí thế đã đủ khiến nhiều nhân viên khiếp sợ.

 

“Xin lỗi”, Diệp Tuân khoát khoát tay, “Vậy bây giờ tôi đi lấy xe, trưởng phòng Quan xin chờ một chút”.

 

Quan Đình gật đầu với gương mặt không cảm xúc.

 

……

 

Sau khi đến khách sạn Winston, Quan Đình bước thẳng vào thang máy lên tầng.

 

Diệp Tuân thì ngồi đợi trên ghế sofa ở sảnh lớn của khách sạn.

 

“Người đẹp vừa rồi có phải là tới tầng mười tám không?”

"Hình như là vậy, khi ra khỏi thang máy tôi thấy cô ấy ấn tầng mười tám”.

 

"Chậc chậc chậc, tên ngoại quốc đó đúng là lợi hại, đây đã là người thứ mấy rồi? Là thứ tư hay là thứ năm?”

 

“Là thứ năm! Anh ta mới ở chỗ này ba ngày mà thôi, năng lực trên phương diện đó đúng là tràn trề…”

Advertisement
';
Advertisement