Diệp Tuân không hề để ý đến phản ứng của người khác, anh ngồi xổm xuống, vỗ mặt Lý Báo hỏi: “Dựa vào chút bản lĩnh này? Nào, đứng dậy, chúng ta chơi tiếp”.  

 

Lý Báo há miệng, phun tàn thuốc ra ngoài.  

 

Hắn thử đứng lên, nhưng khẽ động đậy, cảm thấy toàn thân rã rời, không có chỗ nào không đau, căn bản không thể dùng được chút lực nào.  

 

“Thằng nhãi, đừng có ngông cuồng! Chờ anh Tề của tao đến, tao xem mày chết thế nào!”, Lý Báo tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm Diệp Tuân.  

 

“Không phục đúng không?”, Diệp Tuân khẽ cười một tiếng, túm một cánh tay của Lý Báo, dùng lực lắc.  

 

Rắc rắc một tiếng.  

 

Lý Báo gãy tay.  

 

Hắn đau đến mức gào rống lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sau đó hắn nhìn về đám người Chu Hạo, rống lên: “Đám ngu đần chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau gọi cho anh Tề!”  

 

Đám người Chu Hạo hồi phục tinh thần, lật đật gọi điện cho anh Tề.  

 

Sau khi gọi điện xong, Chu Hạo liền xông về phía Lý Báo, lớn tiếng nói: “Anh, anh Tề đang ở gần đây, anh ấy nói sẽ lập tức đến! Anh Hổ cũng đến!”  

 

Nghe thấy vậy, Lý Báo cười như điên, ánh mắt ác độc nhìn Diệp Tuân: “Thằng nhãi, mày chết chắc rồi! Mặc dù mày rất lợi hại, nhưng rồi sao? Anh Tề sắp qua đây rồi. Mày phải biết, tao ở trong tay anh Tề cũng không qua nổi ba chiêu! Anh Tề mà đến thì mày nhất định phải chết!”  

 

“Vậy sao?”, Diệp Tuân cười khẽ một tiếng.  

 

“Có bản lĩnh thì mày chờ đi!”, Lý Báo hung tợn nói.  

 

“Nằm trên đất còn nói nhiều”, Diệp Tuân lắc đầu đứng dậy, giơ chân lên, một cước đá vào miệng Lý Báo, lập tức đạp rớt bốn năm chiếc răng của hắn.  

Môi Lý Báo sưng vù, miệng đau muốn chết, muốn nói, nhưng một chữ cũng không nói được ra.  

 

“Dừng tay! Đừng đánh anh tao”, Chu Hạo hét lớn.  

 

Diệp Tuân chỉ liếc hắn một cái.  

Advertisement
';
Advertisement