Nếu Diệp Tuân còn không biết mình bị một người bình thường theo dõi thì anh còn lăn lộn ngoài giang hồ thế nào nữa?
Diệp Tuân tỏ ra tiếc nuối nói: "Thật xin lỗi. Tôi không thể cho cô phương thức liên lạc được vì tôi đã có vợ rồi".
“Cái gì?”, trong mắt Hạ Mạt liền hiện lên một tia thất vọng, cô ta không cam lòng hỏi: “Anh còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?”
Diệp Tuân thành thật nói: "Đúng vậy. Đó là mối tình đầu của tôi, lên đại học thì đã đăng ký kết hôn rồi”.
"Vậy sao...", ánh mắt Hạ Mạt tối sầm lại, sau đó cô ta liền bình tĩnh lại, chỉ cười nói: "Nếu vậy thì đã quấy rầy anh rồi".
Nói xong Hạ Mạt liền xoay người rời đi.
Diệp Tuân đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.
Lúc nãy anh không uống rượu, nên đang suy nghĩ có nên tìm chỗ uống tiếp hay nên về nhà. Nhưng uống rượu một mình thì không vui, mà về biệt thự của Lê Tuyết Vi cũng không có gì hứng thú.
Sống ở biệt thự số 16 được mấy ngày, anh với Lê Tuyết Vi chỉ mới nói với nhau không quá mười câu.
Đúng lúc này, Diệp Tuân đột nhiên nghe thấy động tĩnh khác thường từ một con hẻm gần đó.
Khi Hạ Mạt rời đi, hình như là đi hướng đó.
Diệp Tuân ném tàn thuốc xuống đất, sải bước đi về phía con hẻm.
Chẳng mấy chốc anh đã đi đến đầu hẻm.
Phía trước có một đám lưu manh đang cợt nhả vây quanh cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng cùng váy dài xanh.
Quả nhiên là Hạ Mạt đang bị bọn lưu manh trêu ghẹo.
“Mấy người cút khỏi đây ngay!”, Hạ Mạt trừng mắt nhìn đám lưu manh đối diện, trên mặt tở ra kinh tởm hơn nhiều hơn là sợ hãi.
“Em gái, em còn nhỏ mà dữ quá vậy”, một tên lưu manh xoa xoa hai tay cười nói.
Tên lưu manh đó đang nhìn chằm chằm vào vòng một săn chắc cao ngất cùng đôi chân trắng nõn xinh đẹp của Hạ Mạt, nuốt nước miếng nói: “Con nhỏ này xinh thật, nhất định là hoa hậu giảng đường. Nếu chúng ta có thể chơi hoa hậu giảng đường thì đúng là sướng không gì bằng!"
"Tôi cảnh cáo các người, mau cút khỏi đây đi. Bố của tôi là Hạ Tứ Phương đó! Vệ sĩ của tôi cũng ở gần đây thôi. Nếu như các người dám làm chuyện bậy bạ thì các người nhất định sẽ chết rất thảm!", Hạ Mạt cau mày nói.
Nghe đến tên Hạ Tứ Phương, sắc mặt của mấy tên lưu manh đều thay đổi.
Hạ Tứ Phương chính là người cầm quyền trong thế giới ngầm của thành phố Giang Hải.
Tề Vĩ nhìn thấy ông ta cũng phải cung kính gọi một tiếng "ông Tứ".
“Hạ Tứ Phương, cô là con gái của ông Tứ sao?”, một tên lưu manh nghi ngờ hỏi lại.
"Đúng vậy, bây giờ các người đã biết tên của bố tôi rồi mà còn không mau cút đi?", Hạ Mạt nói.
Tên cầm đầu đám lưu manh nhíu mày: "Không thể nào! Anh em đừng bị cô ta lừa! Ông Tứ sống ở phía bắc, đã muộn như vậy rồi chẳng lẽ con gái của ông ta lại chạy đến ngoại ô phía tây chơi chứ?"
Một tên lưu manh khác nói: "Đúng vậy! Mẹ kiếp, suýt chút nữa bị con nhóc này lừa rồi, cô nói mình là con gái của ông Tứ, tôi còn có thể nói mình là con rể của ông Tứ cơ! "
Đôi lông mày xinh đẹp của Hạ Mạt nhíu chặt vào nhau.
Bình thường khi đi chơi vào buổi tối thì cô ta luôn mang theo vệ sĩ bên cạnh, nhưng cô ta thấy như vậy thì không vui một chút nào. Hôm nay cuối cùng cô ta cũng thoát khỏi đám vệ sĩ, chỉ muốn vui vẻ một chút, không ngờ lại gặp phải đám lưu manh khốn kiếp này?