Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân (FULL)

 Vệ sĩ không ở bên cạnh, cô ta phải làm sao bây giờ?  

 

Hôm nay Hạ Mạt cảm thấy mình thật xui xẻo.  

 

"Đã bị vạch trần nên không còn gì để nói phải không?"  

 

“Đừng nói nhảm nữa, các anh em, để tao tới trước”, tên cầm đầu đám lưu manh nở nụ cười đắc thắng, từng bước một tới gần Hạ Mạt.  

 

Hạ Mạt theo bản năng lui về phía sau, nhưng cô ta đang bị bao vây, sau lưng lại là ngõ cụt, không có cách nào lui thêm được nữa.  

 

Lúc Hạ Mạt mặt cắt không còn một giọt máu thì đột nhiên sau lưng đám lưu manh lại vang lên giọng của một người đàn ông.  

 

"Này... để tao nói cho bọn mày biết, một cô gái nhỏ như vậy mà bọn mày cũng muốn hại, bọn mày đúng là đám cặn bã".  

 

"Đứa nào?"  

 

Đám lưu manh nghe vậy thì vô cùng tức giận, ngay lập tức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một thanh niên cao gầy trông có vẻ yếu ớt đang chậm rãi bước vào trong hẻm.  

 

Khoảnh khắc nhìn thấy anh, khuôn mặt nhỏ đang lo lắng của Hạ Mạt liền nở nụ cười vui vẻ, tất cả sợ hãi cùng căng thẳng trong nháy mắt đều bị quét sạch. Cô ta kích động hét lên: "Anh Diệp Tuân!"  

 

Hạ Mạt đã ở trong quán bar và nhìn thấy dáng vẻ uy phong của Diệp Tuân khi anh xử lý Lý Báo. Cô ta tin chắc rằng anh Diệp Tuân chỉ cần một tay cũng đủ xử lý hết đám lưu manh này!  

 

Thấy chỉ có một mình Diệp Tuân, dáng người cũng không cường tráng cho lắm, đám lưu manh lúc trước còn có chút kinh ngạc thì bây giờ đều lộ ra vẻ khinh thường.  

 

"Thằng ngu này ở đâu ra vậy? Muốn học người khác anh hùng cứu mỹ nhân sao? Còn không biết tự nhìn lại mình, mau cút ra ngoài đi, bằng không đừng trách bọn tao không nương tay!", tên cầm đầu đám lưu manh hét vào mặt Diệp Tuân.  

 

"Nếu như bọn mày biết điều mà cút đi thì tao còn có thể tha cho bọn mày một mạng", Diệp Tuân thong thả bước tới, anh không có hứng thú đánh nhau với đám lưu manh này, chỉ muốn bọn chúng tự biết thân biết phận mà cút đi.  

 

Chỉ có điều mong muốn của Diệp Tuân rất nhanh đã tan biến.  

 

Bề ngoài của Diệp Tuân trông rất vô hại, thật sự không có chút uy hiếp nào. Nếu như anh có thân hình to lớn hơn thì ít nhất lũ khốn kiếp kia cũng phải đắn đo suy nghĩ mất một lúc chứ không phải tự tin mắng chửi anh như lúc này.  

 

"Con mẹ mày muốn chết hả!"  

 

"Thằng ngu! Mày đang muốn thể hiện hả!"  

 

"Đừng nói nhảm nữa, đánh chết nó cho tao!"  

 

Đám lưu manh đều bị Diệp Tuân chọc giận, tên cầm đầu tức giận hét lên, những tên khác lập tức bỏ Hạ Mạt sang một bên, xông về phía Diệp Tuân như bầy ong vỡ tổ.  

 

Có năm tên lưu manh xông về phía Diệp Tuân.  

 

Tên xông đến đầu tiên là một tên vô cùng cường trán hung tợn.  

 

Tên này muốn thị uy trước mặt đồng bọn, nhưng khi hắn vừa xông tới thì bóng dáng của Diệp Tuân đã đột nhiên biến mất.  

 

Ngay giây tiếp theo, Diệp Tuân đã đứng ở phía sau lưng hắn, ngay giữa đám lưu manh.  

 

Hả?  

 

Đột nhiên không thấy Diệp Tuân đâu, đang lúc đang thắc mắc thì đột nhiên tên lưu manh cảm thấy sau gáy đau nhói, sau đó trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng không biết.  

 

Sau đó, Diệp Tuân lại lửng thững đi về phía trước, bất luận là quyền hay cước, bất cứ kẻ nào bị Diệp Tuân đánh trúng đều lập tức ngã rạp xuống đất không dậy nổi.  

 

Chỉ trong ba giây ngắn ngủi, cả năm tên lưu manh đều bị đánh nằm dài trên mặt đất.  

 

"Tuyệt vời, anh Diệp Tuân thật đẹp trai!", Hạ Mạt nắm chặt tay cổ vũ.  

 

Tên cầm đầu nghẹn họng nhìn trân trối, hắn đã hoàn toàn chết lặng, toàn thân run rẩy, đũng quần ướt sũng, không ngờ hắn lại tè cả ra quần vì sợ.  

 

Nhìn thấy Diệp Tuân chậm rãi đi tới, tên cầm đầu đám lưu manh vô cùng kinh hãi, vội vàng van xin: "Đại ca, anh đừng đánh nữa, em sai rồi, em sai rồi!"

 

Advertisement
';
Advertisement