“Im miệng, tập trung lái xe của anh đi!”, Quan Đình gần như giận điên lên.
Rõ ràng là tên khốn kiếp này được lợi, vậy mà còn quay lại đổ vạ cho mình, nói mình không thể nói lý? Người không thể nói lý phải là anh mới đúng!
Một lát sau, khi sắp đến bách hóa Vương Phủ Tỉnh, Quan Đình mới từ từ bình tĩnh lại.
Diệp Tuân lái xe vào gara tầng ngầm rồi dừng lại, anh không hứng thú với shopping, nên cũng không có ý xuống xe.
Nào ngờ Quan Đình lạnh lùng nói: “Xuống xe, lên đó với tôi”.
“Muốn tôi đi làm gì? Tôi ở chỗ này chờ cô là được rồi”, Diệp Tuân nói.
Quan Đình nhẫn nhịn bực tức trong lòng, nói ra: “Lần này đi chủ yếu là mua quần áo cho anh”.
“Mua quần áo cho tôi?”, Diệp Tuân ngẩn người.
“Hai ngày sau, thành phố Giang Hải sẽ tổ chức một bữa tiệc linh đình, tổng giám đốc Lê chỉ đích danh muốn anh đi cùng. Người tham gia bữa tiệc đều là nhân vật tinh anh, cho nên nhất định phải mua một bộ trang phục trang trọng đàng hoàng cho anh tránh để thất lễ, rõ rồi chứ?”
Thì ra hai ngày sau, chủ tịch Đường Khánh Minh của tập đoàn bất động sản Hoa Nhuận mời bạn bè trong giới kinh doanh của thành phố Giang Hải tới bữa tiệc thịnh soạn được tổ chức trên tầng cao nhất của tập đoàn bất động sản Hoa Nhuận.
Đường Khánh Minh là nhân vật số một số hai trong giới kinh doanh thành phố Giang Hải, ông ta không chắc là chủ tịch giàu có nhất, nhưng chắc chắn là chủ tịch có thể diện nhất.
Đường Khánh Minh là hội trưởng của hiệp hội thương nghiệp thành phố Giang Hải, cộng thêm xuất thân dân gian, cho nên rất thích đông vui, hàng năm đều đứng ra tổ chức tiệc rượu, mời bạn bè các nơi đến tham gia.
Lê Tuyết Vi là nữ tổng giám đốc xinh đẹp nổi tiếng gần xa của thành phố Giang Hải, tất nhiên cũng nhận được lời mời.
“Tôi hiểu rồi”, Diệp Tuân gật đầu.
Anh biết rõ tiệc rượu là thể loại gì, chẳng qua cũng chỉ là nơi ganh đua sắc đẹp, mỗi người đều sẽ ăn mặc trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, nếu như anh tùy tiện mặc một bộ quần áo đến đó, rất có thể sẽ không được vào.
Quan Đình không nhịn được mà hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Tôi thật sự không thể hiểu nổi, vì sao tổng giám đốc Lê lại muốn cho anh đi cùng?”
“Tôi nào biết được”, Diệp Tuân thuận miệng trả lời.
Trên thực tế, anh biết rõ nguyên nhân.
Đây là tiệc rượu do Đường Khánh Minh tổ chức, ắt hẳn Hứa Tư lo lắng cho an toàn của con gái, nên mới nhất định muốn để Diệp Tuân đi cùng.
Đồng thời Diệp Tuân cũng hiểu được vì sao sáng nay Lê Tuyết Vi không vui rồi. Hiển nhiên, Lê Tuyết Vi cũng không muốn cho mình đi cùng, nhưng lại bị mẹ ép buộc.
Diệp Tuân đi theo Quan Đình lên tầng, đến cửa hàng trang phục nam Versace. Mặc dù trong lòng Quan Đình tức giận, nhưng chọn quần áo cho Diệp Tuân là nhiệm vụ tổng giám đốc Lê giao xuống, cô ta vẫn sẽ làm tròn bổn phận.
Tốn tới một hai tiếng, Quan Đình tỉ mỉ tuyển chọn cho Diệp Tuân một bộ âu phục, còn bao gồm cả sơ mi, bít tất và giày da.
Dưới yêu cầu của Quan Đình, Diệp Tuân vào phòng thử đồ thay quần áo mới. Quả thật là ‘người đẹp vì lụa, lúa tốt nhờ phân’, Diệp Tuân mặc bộ âu phục vừa vặn này vào trông càng đẹp trai, còn tăng thêm vài phần phong độ.
Khi anh ra khỏi phòng thử đồ, hai mắt em gái bán hàng lập tức tỏa sáng.