“Quần áo trưởng phòng Quan lựa chọn quả thật rất đẹp”, Diệp Tuân cũng rất hài lòng về bộ quần áo này, thật lòng khen ngợi một câu.
Quan Đình nghiêm mặt nói: “Còn cần anh phải nói sao? Chúng ta đi thôi”.
Sau đó, Quan Đình quẹt thẻ thanh toán.
Ánh mắt của em gái thu ngân nhìn Diệp Tuân mang theo vẻ kỳ lạ, cả bộ này của Diệp Tuân có giá ba mươi tám ngàn, vậy mà người này lại để phụ nữ trả tiền, chẳng lẽ là loại được nữ đại gia kia bao nuôi?
Diệp Tuân nhìn thấu suy nghĩ của em gái thu ngân, chớp chớp mắt với cô ta, cười nói: “Cô nghĩ không sai, tôi quả thật được cô ấy bao nuôi”.
Anh thẳng thắn như vậy, trái lại khiến em gái thu ngân xấu hổ đỏ bừng hai má.
Quan Đình ở bên cạnh hậm hực trừng mắt lườm anh: “Anh nói vớ vẩn gì đó?”
Hai người xuống tầng, đi đến đại sảnh của bách hóa, chợt phát hiện có gì đó là lạ.
Hóa ra là đại sảnh vốn tấp nập người đến người đi ban nãy, giờ lại vô cùng yên tĩnh, mà quầy hàng đặt ở đó cũng bị dời đi, tạo ra một khoảng trống lớn.
Trên đất trống là hình trái tim do hoa hồng và ngọn nến xếp hành, chính giữa hình trái tim là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, trong chiếc hộp là một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng lấp lánh. Bên cạnh còn có rất nhiều hoa tươi và ruy băng. Rất nhiều người đứng ở xung quanh chỗ đất trống và cửa vào, ai nấy đều nhỏ giọng bàn tán.
“Chắc có người muốn tỏ tình đây mà”.
Diệp Tuân và Quan Đình hiểu ra, cũng không vội vã rời đi, mà đứng ở bên cạnh cầu thang, tránh quấy rầy màn tỏ tình người ta đã dày công chuẩn bị.
“Kim cương kia ít nhất cũng phải hơn triệu, đúng là người có tiền!”
“Đúng vậy, còn có lòng như vậy, lãng mạn quá đi”.
“Cũng không biết là cô gái nào may mắn, quả thật khiến người ta hâm mộ”.
Mọi người vây xem nhỏ giọng bàn tán, đa số các cô gái đều toát vẻ hâm mộ.
Lúc này, một người trẻ tuổi ôm hoa hồng trong ngực từ từ đi ra, dáng vẻ hắn ta cực kỳ đẹp trai, hệt như ngôi sao Hàn Quốc, trên người mặc một bộ âu phục hàng hiệu, vô cùng sang trọng.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn ta xuất hiện, đám đông vây xem lập tức bùng nổ.
“Oa! Hóa ra là cậu Chu, thảo nào ra tay hào phóng như vậy!”
“Cậu Chu là ai?”
“Cậu Chu mà cô cũng không biết sao? Toàn bộ cao ốc mười sáu tầng của bách hóa Vương Phủ Tỉnh này đều là của nhà anh ta”.
“Giàu cỡ đó à! Nếu ai lấy anh ta, cả đời không cần lo nghĩ rồi”.
“Có mà kiếp sau cũng không cần lo nghĩ!”
Đám người vây xem đều hâm mộ không thôi.
“Rốt cuộc là ai lọt vào mắt xanh của cậu Chu vậy?”
Tính tò mò trong lòng mọi người đều tăng vọt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Chu Gia Đống nở nụ cười mê người, chậm rãi đi về phía đầu cầu thang.
Diệp Tuân cảm thấy có gì đó sai sai, hình như cậu Chu này đang đi về phía mình?
Chẳng lẽ là vì cô ta?
Diệp Tuân nghiêng đầu nhìn Quan Đình, lại phát hiện cô ta đang nhíu chặt đôi mày.