Chỉ có Chu Gia Đống tái xanh mặt mày, khó coi hệt như cha chết.
Giờ phút này, Chu Gia Đống hận không thể đào một cái lỗ chui vào. Hôm nay thật sự rất mất mặt, ai nào có thể ngờ được, một tên làm thuê lại có thể lấy ra mười triệu? Loại chuyện này, hắn ta có nằm mơ cũng không mơ thấy!
Trong ánh mắt Chu Gia Đống nhìn Diệp Tuân tràn đầy căm hận.
“Cảm ơn đã giúp đỡ, đây là một chút lòng thành, xin hãy nhận lấy”. Diệp Tuân tiện tay cầm mấy xấp tiền mặt đưa cho người đàn ông mặc vest đen, mỗi một xấp đều là mười ngàn.
Người đàn ông vest đen từ chối không chịu lấy tiền, nhưng Diệp Tuân kiên quyết nhét tiền vào trong tay anh ta, cười nói: “Cầm lấy, chia cho mấy người anh em này nữa. Còn hơn chín triệu này, làm phiền anh mang trở về”.
Người đàn ông vest đen vội vàng nói: “Không phiền, không phiền. Thưa anh, xin hỏi có thể gửi số tiền này vào ngân hàng tôi đang làm việc không?”
“Đương nhiên có thể, nhưng tôi không có thời gian đến ngân hàng mở tài khoản”, Diệp Tuân gật đầu nói.
Người đàn ông vest đen vui mừng khôn xiết, bây giờ ai có một triệu gửi tiết kiệm trong ngân hàng thì đều là nhà giàu, mỗi nhân viên công tác đều sẽ khách sáo tiếp đón, bây giờ anh ta có thể lôi kéo người giàu có như Diệp Tuân gửi tiết kiệm, chắc chắn tiền thưởng tháng này sẽ không ít.
Người đàn ông vest đen cười nói: “Không sao, chúng ta thêm bạn trên mạng xã hội, khi nào anh rảnh chụp ảnh thẻ căn cước gửi cho tôi là được. Còn lại giao cho tôi xử lý, sau khi làm xong, tôi sẽ đưa thẻ ngân hàng đến tận tay”.
“Vậy được, anh xem đó mà làm”. Diệp Tuân cười gật đầu, sau đó cười híp mắt nhìn về phía Chu Gia Đống: “Cậu Chu, bây giờ tôi đã lấy ra mười triệu rồi, anh nên làm gì đây?”
Sắc mặt Chu Gia Đống thoáng cái đã trở nên đỏ bừng, hồi lâu không nói lên lời. Tên đáng chết này muốn mình gọi là ông nội ngay trước mặt nhiều người như vậy sao?
Nếu thật sự làm như vậy, về sau Chu Gia Đống hắn ta cũng không cần làm người nữa!
“Được rồi, thấy ổn rồi thì thu tay đi. Hắn ta đã đủ mất mặt rồi, không cần đắc tội quá lớn, đẩy người ta vào thế bí”. Quan Đình ở bên cạnh khe khẽ khuyên nhủ: “Trên thương trường, thêm một người bạn là thêm một con đường, nói không chừng một ngày nào đó, công ty của chúng ta sẽ hợp tác làm ăn với nhà họ Chu đấy. Bây giờ đắc tội hắn ta, sau này khó làm ăn rồi”.
“Được, không chấp nhặt với hắn ta nữa”, Diệp Tuân gật đầu nói.
Sau đó, anh đưa tay khẽ vỗ mặt Chu Gia Đống, cười nói: “Cậu Chu, Đình Đình nhà tôi đã cầu xin giúp anh, vậy hôm nay tôi thả cho anh một cửa. Nhưng mà tôi hi vọng anh có thể nhớ lâu một chút, về sau đừng dây dưa với Đình Đình nhà tôi nữa, nếu không cũng đừng trách tôi không khách sáo”.
Nghe thấy mấy chữ Đình Đình nhà tôi, bề ngoài Quan Đình không tỏ thái độ gì, nhưng bên trong lại lặng lẽ giơ tay véo mạnh cánh tay Diệp Tuân.
Hai người quay người rời đi, xuống gara tầng ngầm.
Chu Gia Đống nhìn bọn họ rời đi, sắc mặt vô cùng u ám.
Diệp Tuân ra tay không mạnh, nhưng Chu Gia Đống lại cảm thấy khuôn mặt đau rát.
Mẹ nó chứ, rõ ràng là tên khốn kiếp này đang làm nhục mình! Nhất là khi nghe thấy Diệp Tuân cứ trái một câu Đình Đình nhà tôi, phải một câu Đình Đình nhà tôi, lại càng khiến Chu Gia Đống tức giận.
Đám đông vây xem dần dần giải tán, trên đường đi, bọn họ vẫn hưng phấn bàn tán chuyện hai cậu ấm vì tranh giành một cô gái mà điên cuồng đập tiền này.
“Tiểu Vương, phong tỏa gara tầng ngầm”.
Chu Gia Đống lấy điện thoại di động ra, sắc mặt u ám nói biển số xe của Quan Đình: “Nhất định phải giữ chiếc xe kia lại! Trên xe có một nam một nữ. Nam thì đánh cho tàn phế, mà đánh chết cũng không sao. Còn nữ thì đưa lên văn phòng trên tầng cho tôi”.
“Vâng, cậu Chu, tôi đi làm ngay”.