Gara ngầm.
Lần này Quan Đình không ngồi ghế sau, mà ngồi vào ghế phụ, đưa mắt nhìn Diệp Tuân, điệu bộ muốn nói lại thôi.
Diệp Tuân khởi động xe hơi, hỏi: “Trưởng phòng Quan, trên mặt tôi có hoa à? Đẹp như vậy sao?”
Quan Đình thật sự không nhịn được nghi ngờ và tò mò trong lòng, lên tiếng hỏi: “Anh có tiền như vậy, vì sao lại đến công ty làm bảo vệ?”
Diệp Tuân cười híp mắt nói: “Đương nhiên là có bí mật không thể nói”.
“Bí mật gì?”
“Không thể nói mà”.
“Thích thì nói, không thích thì thôi, tôi cũng chẳng thèm nghe”. Lửa giận trong lòng Quan Đình lập tức bốc lên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Tuân nhích người lại gần cô ta, nói: “Trưởng phòng Quan, lần đầu tiên gặp cô, tôi đã cảm thấy cô là một cô gái xinh đẹp có tri thức hiểu lễ nghĩa, sao bây giờ động một chút là tức giận hệt như một cô bé vậy?”
“Còn không phải là bị anh chọc giận sao!”, Quan Đình đột nhiên quay đầu, tức giận nói ra.
Lúc này cô ta mới phát hiện Diệp Tuân đã nhích lại gần từ bao giờ, khuôn mặt của hai người cách nhau rất gần. Thậm chí cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của Diệp Tuân, hơi thở ấm áp lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, khiến cho trái tim của cô ta bỗng nhiên loạn nhịp.
Thế mà mình lại thẹn thùng trước mặt anh?
Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Đình chợt ửng hồng, vội vàng vươn tay đẩy Diệp Tuân ra, ý muốn che giấu bối rối trong lòng: “Anh cách xa tôi một chút”.
Diệp Tuân lại không hề nhúc nhích.
Quan Đình vừa xấu hổ vừa tức giận, hai tay gắng sức đẩy lồng ngực của Diệp Tuân ra nhưng vẫn không đẩy được.
“Anh cách xa tôi một chút, được không?”, Quan Đình nghiến chặt hai hàm răng trắng, nói ra.
Diệp Tuân đang định trêu chọc mấy câu thì chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng động bất thường, anh ngồi thẳng người rồi quay đầu nhìn lại.
Đằng sau chỗ đậu xe của Diệp Tuân là một bức tường, mà lúc này có một chiếc xe van lao đến, dừng ở trước Cayenne, chặn xe anh lại.
Cửa của xe van mở ra, sáu bảy thanh niên trong xe đi xuống.
Trong tay mỗi người đều cầm vũ khí, hoặc là gậy sắt, hoặc là mã tấu.
Tên cầm đầu đi tới, dùng gậy sắt chỉ vào Diệp Tuân hô to: “Cút xuống cho ông đây!”
Mấy thanh niên khác khua khua gậy sắt và mã tấu, loảng xoảng đập vào Cayenne, lớn tiếng kêu gào: “Cút xuống!”
Trong nháy mắt, thân và đầu của xe Cayenne có thêm mấy lỗ thủng.
Quan Đình bị dọa tái xanh mặt mày, cô ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng thế này, trong lòng khó tránh được sợ hãi, trong hoảng hốt, cô ta vô thức nắm lấy cánh tay Diệp Tuân.
“Đừng sợ, có tôi ở đây”. Diệp Tuân bình tĩnh nói: “Cô ngồi ở trong xe, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng đi xuống”.
Nghe thấy lời của Diệp Tuân, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, tâm trạng hoảng loạn của Quan Đình bỗng nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trong lòng cô ta chợt nảy sinh nghi ngờ. Vì sao anh chỉ nói ra hai chữ ‘đừng sợ’ đơn giản mà mình đã yên tâm hơn rất nhiều rồi? Vì sao mình lại tin tưởng tên khốn kiếp này như vậy?