Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân (FULL)

 Xe của Minh Vương lại bị một đám lưu manh đập phá, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bị các anh em trước đây biết được, chẳng phải họ sẽ cười đến rụng răng à.  

 

 

Thậm chí trong đầu Diệp Tuân đã hiện ra hình ảnh một tên gầy như khỉ ôm bụng cười ra nước mắt, nói: “Anh Diệp, anh cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”  

 

“Anh cẩn thận đấy”, Quan Đình dịu dàng căn dặn.  

 

“Ừ”. Diệp Tuân gật đầu, mở cửa xe đi xuống, sau đó khóa kín cửa xe.  

 

Đám thanh niên kia thấy Diệp Tuân xuống xe mới dừng việc đập phá.  

 

Tên cầm đầu nhìn chằm chằm Diệp Tuân, cười khẩy: “Ranh con, mày đắc tội với người không nên đắc tội rồi”.  

 

Diệp Tuân lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, rít một hơi thật sâu, động tác này kéo dài bốn năm giây, khi những tên kia sắp không nhịn được, anh mới thản nhiên nói ra: “Ồ? Là ai?”  

 

“Là tao”. Một giọng nói u ám từ bên cạnh truyền đến.  

 

Sau đó, Chu Gia Đống có vẻ ngoài đẹp trai, ăn mặc bảnh bao từ trong chỗ tối của gara tầng ngầm chậm rãi đi ra.  

 

“Hóa ra là mày!”, Diệp Tuân cũng không bất ngờ lắm.  

 

Mà Quan Đình trong xe hơi nhìn thấy Chu Gia Đống thì lập tức mở to hai mắt. Thế giới của cô ta quá mức đơn thuần, căn bản không ngờ Chu Gia Đống lại có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy.

“Mày to gan lắm, dám phá hỏng chuyện tốt của tao ngay trong địa bàn của tao, có phải lúc đó mày cảm thấy sảng khoái lắm không? Bây giờ nhìn thấy nhiều người như vậy, có phải hối hận lắm rồi không?”, Chu Gia Đống âm u cười nói.  

 

“Anh cảm thấy mình ghê gớm lắm sao?”, Diệp Tuân hỏi.  

 

Chu Gia Đống nghe vậy thì khựng lại.  

 

Hắn ta nhớ rõ, lúc trước Diệp Tuân cũng hỏi ngược lại một câu rằng ‘anh cảm thấy mình có tiền lắm sao’, sau đó hắn ta đã bị Diệp Tuân cầm mười triệu đập vào mặt.  

 

Nghĩ đến nhục nhã gặp phải lúc trước, lửa giận trong lòng Chu Gia Đống bùng nổ.  

 

“Chu Gia Đống, anh muốn làm gì? Mau bảo người của anh tránh ra!”. Xuyên qua cửa sổ xe, Quan Đình tức giận hô lên.  

 

“Tôi muốn làm gì? Tôi muốn chơi cô đấy”, Chu Gia Đống dữ tợn cười nói.  

 

Quan Đình sững sờ, hóa ra đây mới là bộ mặt thật của Chu Gia Đống! Cô ta tức giận nói: “Sao anh có thể ghê tởm tới vậy?”  

 

“Ghê tởm?”  

 

Chu Gia Đống nở nụ cười âm trầm: “Quan Đình, cô cũng chỉ là hàng secondhand, còn cứ tỏ vẻ thanh cao trước mặt ông đây à. Thật ra, cô là cái thá gì chứ? Nếu không phải nể mặt Triệu Phong, dù có mười mặt hàng như cô thì cũng bị ông đây chơi từ lâu rồi!”  

 

Quan Đình tức tới tái mặt, khuôn ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt.  

 

Khuôn mặt ghê tởm của Chu Gia Đống khiến cô ta vô cùng buồn nôn, vội vàng đóng cửa kính xe lại, không muốn nói thêm câu nào với Chu Gia Đống nữa.  

 

“Đồ điếm, không dám nhìn tôi nữa sao?”. Thấy Quan Đình không để ý đến mình, Chu Gia Đống không buông tha, tiếp tục mắng chửi  

 

“Cái miệng này của mày đúng là thối um lên rồi!”, Diệp Tuân nhíu mày.  

 

“Con mẹ mày muốn chết phải không!”, Chu Gia Đống hung ác trợn mắt nhìn Diệp Tuân, đang định cho đàn em đánh Diệp Tuân một trận tơi bời.  

Advertisement
';
Advertisement