Quan Đình nghe vậy thì nét mặt lộ ra vẻ khó xử, chỉ khẽ nói: "Chuyện này là do tôi hại anh, tôi thật sự xin lỗi... Nếu như anh cần tôi giúp đỡ thì anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, lỡ như cảnh sát có đến bắt anh thì tôi sẽ đứng ra làm chứng rằng anh bị ép phải đánh trả".  

             Diệp Tuân khẽ thở dài một tiếng nói: "Tôi đã nói với cô mấy lần rồi, sẽ không sao đâu. Có một số việc đối với một số người thì rất khó đối phó, nhưng đối với một số người khác thì chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi".  

             Quan Đình hỏi: "Anh thuộc nhóm người phía sau à?"  

             Diệp Tuân cười nói: "Có lẽ vậy".  

             Nhìn thấy nụ cười tự tin của Diệp Tuân, Quan Đình cuối cùng cũng không quá lo lắng như trước đó nữa.  

             Trở lại công ty, Diệp Tuân và Quan Đình cùng nhau lên lầu, Quan Đình đến văn phòng của trưởng phòng, còn Diệp Tuân bước vào sảnh công ty rồi trở về chỗ ngồi của mình.  

             Một số đồng nghiệp ngồi ở cửa rất ngạc nhiên khi thấy Diệp Tuân nói chuyện với trưởng phòng Quan.  

             Phải biết rằng mấy ngày nay Quan Đình luôn coi Diệp Tuân như không khí. Hôm nay cô ta lại đột nhiên bắt đầu nói chuyện với anh, chuyện này là sao chứ?  

             Mấy người phụ nữ cuống cuồng, tự hỏi liệu sau này họ có nên thay đổi thái độ với Diệp Tuân hay không.  

             "Hửm? Diệp Tuân, sao bây giờ anh mới đến? Mau giúp tôi photo chỗ tài liệu này đi, photo ra ba bản".  

             Diệp Tuân vừa ngồi xuống bàn làm việc thì nữ đồng nghiệp bên phải nhìn thấy đã lập tức đưa tài liệu trên tay cho Diệp Tuân.  

             “Được”, Diệp Tuân nhận lấy tài liệu, đang muốn đi photo thì đột nhiên ở bên cạnh lại có một cánh tay vươn ra tiếp lấy tài liệu.  

             "Chị Dịch, để tôi đi cho. Tôi cũng đang muốn đi photo tài liệu".  

             Chính Từ Oánh Oánh đã tiếp lấy tập tài liệu, đầu tiên cô ta nói chuyện với chị Dịch, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Tuân nở nụ cười nịnh nọt.  

             Chị Dịch nói: "Oánh Oánh, cô cứ đưa tài liệu của mình cho Tiểu Diệp đi photo là được rồi, không cần tự mình đi làm gì".  

             “Không sao, dù sao cũng tiện tay mà”, Từ Oánh Oánh không dám nói nhiều, ngay lập tức đem tài liệu ra ngoài.  

             Chị Dịch cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng có người để sai bảo, tại sao Từ Oánh Oánh lại phải tự mình làm chứ?  

             Thật ra khi Từ Oánh Oánh nhìn thấy Diệp Tuân bước vào thì cô ta đã cảm thấy chột dạ. Cô ta vẫn còn kinh hãi với hình ảnh của Diệp Tuân trong quán bar hôm trước.  

             Diệp Tuân là người mà ngay cả mấy người anh Tề cũng phải tỏ ra cung kính, sao Từ Oánh Oánh dám sai bảo Diệp Tuân chứ? Hơn nữa cô ta cũng không dám kể lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô ta rất sợ cái miệng bép xép của mình khiến cho Diệp Tuân tức giận.  

             Diệp Tuân ở trong văn phòng không bao lâu liền nhận được thông báo lập tức đi xuống hầm để xe, sếp Lê đang chờ anh ở đó.  

             Diệp Tuân cảm thấy có chút khó hiểu, cô nàng này không phải không muốn đi xe của anh hay sao? Cô đổi ý từ lúc nào vậy?  

             Khi xuống hầm gửi xe, Diệp Tuân nhìn thấy Lê Tuyết Vi đang khoanh tay đứng cạnh chiếc Cayenne nát bươm của mình với vẻ mặt tức giận.  

             Có vẻ như cô đang rất tức giận.  

             Lê Tuyết Vi thật sự đang cực kỳ tức giận.  

             Cô vừa định ra ngoài làm việc, khi ngồi trên chiếc Bentley đi ngang qua chỗ đậu xe này thì chợt phát hiện chiếc Cayenne đã bị nát bươm.  

             Không phải cô tiếc tiền, nhưng chiếc Cayenne này là quà mà cô tặng mẹ mình, để cho Diệp Tuân lái đi mới mấy ngày mà đã hỏng đến như thế này, cô làm sao có thể không tức giận cho được?  

             Nhìn thấy Diệp Tuân đi tới, Lê Tuyết Vi nhíu mày, lập tức hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"  

             “Nó bị mấy tên côn đồ đập phá”, Diệp Tuân thản nhiên nói.  

             “Nó nát bươm thế này rồi sao anh không mau mang đi sửa đi?”, Lê Tuyết Vi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Tuân.  

             "Tôi đành chịu thôi", Diệp Tuân khoát khoát tay, tỏ ra bất đắc dĩ nói: "Tôi còn phải đi làm, không có thời gian ra ngoài, như cô đã nói đó, đi làm nhất định phải tuân thủ nội quy công ty, không được tùy tiện trốn việc. Tôi chỉ có thể chờ đến ngày nghỉ mới có thể mang xe đi sửa được".  

             Lê Tuyết Vi tức đến muốn hộc máu, người này dám dùng những lời cô từng nói để bao biện cho bản thân sao? Đúng là quá đáng ghét!  

             Thành thật mà nói, Lê Tuyết Vi bây giờ đang cảm thấy có chút hối hận.  

             Lúc Diệp Tuân bị cảnh sát bắt đi cô còn có chút mềm lòng, đáng ra lúc đó cô nên dứt khoát sa thải tên khốn kiếp Diệp Tuân này mới phải!

Advertisement
';
Advertisement