Mặt đẹp của Lê Tuyết Vi phủ đầy sương lạnh, cắn răng nhìn chằm chằm Diệp Tuân nói: “Anh đừng giả bộ! Bây giờ tôi sai anh lập tức lái đi sửa, nghe rõ chưa?”
“Đã rõ, tổng giám đốc Lê”, Diệp Tuân cười hì hì nói.
Nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Diệp Tuân, trong lòng Lê Tuyết Vi càng nổi giận, nhưng cô phải ra ngoài làm việc, không có thời gian dây dưa với Diệp Tuân, cô lạnh lùng nhìn anh một cái rồi xoay người đi về phía chiếc Bentley đang đỗ gần đó.
Diệp Tuân lái chiếc Cayenne đến đại lý xe hơi, nhân viên bảo anh ba ngày sau đến lấy xe.
Làm xong thủ tục, Diệp Tuân rời khỏi đại lý xe hơi, đi lang thang khắp nơi. Có lý do nghỉ làm quang minh chính đại như vậy, anh không muốn quay về công ty nhanh như vậy.
Qua một quầy bán đồ ăn vặt, Diệp Tuân đi vào mua gói thuốc lá, lúc đưa tiền, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận xôn xao.
“Bắt trộm!”
Diệp Tuân quay đầu nhìn, chỉ thấy một chiếc xe motor phóng vụt qua, phía trên có hai thiếu niên đội nón sắt đang ngồi.
Sau đó, một chiếc xe motor cảnh sát phóng nhanh qua, phía trên là một nam cảnh sát trẻ tuổi.
Mà ở phía sau cách hơn một trăm mét, một bà thím vừa chạy vừa lo lắng hét lên: “Cướp túi! Bắt trộm!”
Hóa ra là cảnh sát đang bắt trộm.
Hai tên tổ lái cưỡi motor bỏ chạy thật nhanh, lúc này tại ngã tư đường phía trước, đột nhiên một chiếc xe motor cảnh sát khác xông ra.
Nữ cảnh sát trên xe tư thế hiên ngang, cô ấy dừng ngang xe motor cảnh sát trên đường, sau đó nhảy xuống, quả quyết rút súng nhắm về phía hai tên tổ lái, nghiêm nghị quát lên: “Dừng lại cho tôi!”
Ai ngờ hai tên tổ lái không chỉ không dừng xe, ngược lại còn rồ ga!
Tiếng động cơ dồn dập vang lên, chiếc xe motor phóng nhanh về phía nữ cảnh sát!
Người đi bên đường nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm được bộc phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Hai tên tổ lái này đúng là gan lớn, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng dám đụng!
Lý Tâm Khiết vô cùng kinh ngạc, cô ấy không ngờ hai tên tổ lái này lại điên cuồng như vậy. Chiếc motor lái nhanh tới, với năng lực của Lý Tâm Khiết, không còn cách nào có thể tránh được.
Mà lúc này, một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay đến. Tốc độ của hòn đá cực kỳ nhanh, giống như viên đạn, bắn trúng vào bánh trước chiếc xe motor vang lên một tiếng bụp.
Xe motor lập tức lật qua một bên, một tiếng vèo quét qua bên cạnh Lý Tâm Khiết, hai tên tổ lái ngã từ trên xe ngã xuống, lộn mấy vòng trên đất.
Trên trán Lý Tâm Khiết chảy mấy giọt mồ hôi, lòng vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi quả thật quá mạo hiểm, thiếu chút nữa bị xe motor đụng bay rồi. Với tốc độ của chiếc xe motor đó, nếu cô ấy bị đụng phải, gãy mấy chiếc xương là nhẹ, nói không chừng còn mất mạng.
“Đang yên đang lành, sao motor lại lật vậy?”, Lý Tâm Khiết cảm thấy rất nghi ngờ.
Cô ấy đi đến bên cạnh chiếc motor bị lật dưới đất kiểm tra xem xét, phát hiện bánh xe trước xẹp xuống, trên bánh xe có một lỗ nhỏ, sau đó nhìn thấy một hòn đá nhỏ trong lỗ đó.
Cuối cùng Lý Tâm Khiết đã hiểu ra một vấn đề, xe motor vì nổ bánh xe mới bị lật.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một vấn đề mới, bánh xe chiếc motor này tương đối mới, tuyệt đối không thể nào trong quá trình đang chạy bị một hòn đá nhỏ ép cho nổ bánh.
Chẳng lẽ là có người dùng hòn đá nhỏ này đập nổ bánh xe motor.
“Không thể nào, quá hoang đường”, Lý Tâm Khiết lắc đầu, quăng suy nghĩ buồn cười kia ra khỏi đầu mình.
Ở một đầu đường khác, Diệp Tuân lười biếng đứng dậy, xoa xoa ngón tay. Vừa rồi lúc ném hòn đá nhỏ ra, tay anh dính chút bụi, sau khi xoa xong chút bụi vụn trên ngón tay, Diệp Tuân liền xoay người, đi một hướng khác.
Lý Tâm Khiết nhìn xung quanh, đều là người dân bình thường, không có phát hiện ra có nhân vật đặc biệt gì, đột nhiên cô ấy nhìn thấy đầu phố bên kia có một bóng hình quen thuộc.
Hình như là Diệp Tuân?
Có phải là đá do anh chàng kia ném ra?