Cực Phẩm Binh Vương - Diệp Tuân (FULL)

Lý Tâm Khiết biết Diệp Tuân thật sự có thể đánh được, ban đầu một mình anh đã đánh được bốn năm người đám Triệu Phong bị thương.  

             Nhưng muốn dùng một hòn đá này xuyên thủng bánh xe motor đang phóng nhanh thì phải cần sức mạnh lớn thế nào? Cần bao nhiêu thủ pháp chính xác?  

             Cho dù muốn thỏa mãn điều kiện nào cũng cực kỳ khó khăn. Người bình thường làm sao có thể làm được chuyện này?  

             “Chắc không phải anh ta đâu…”  

             Vào lúc Lý Tâm Khiết đang nghi ngờ, nam cảnh sát trẻ tuổi kia phóng xe motor chạy đến, nhìn thấy Lý Tâm Khiết đang ngơ ngác, Dương Đào vội vàng hỏi: “Đội trưởng, cô thế nào rồi? Không sao chứ?”  

             “Không sao”, Lý Tâm Khiết thuận miệng nói.  

             “Hai tên khốn kiếp, dám dùng xe đâm người! Tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn chúng được!”  

             Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, Dương Đào nhìn thấy hai tên tổ lái nằm ngã trên đất mà không thể bình tĩnh nổi.  

             “Dương Đào, dẫn bọn chúng về”, Lý Tâm Khiết nói.  

             “Vâng, đội trưởng Lý”, Dương Đào gật đầu, cầm còng tay đi về phía hai tên tổ lái. Hai tên đó ngã đến mơ hồ, nằm trên đất hồi lâu không bò dậy nổi.  

             Lý Tâm Khiết liếc nhìn người bên đường kia, người diện mạo giống Diệp Tuân đã không còn thấy đâu, cô ấy lắc đầu, cảm thấy chắc hẳn mình nghĩ nhiều rồi, lúc này mới lấy còng tay bắt hai tên tổ lái đi.  

             Dương Đào đã đến trước mặt một trong tên tổ lái trong đó, túm một cánh tay người đó, chuẩn bị còng tay gã.  

             Người đó liều mạng giãy giụa, Dương Đào giận dữ quát lên một tiếng: “Biết điều chút đi!”  

             Vừa dứt lời, Dương Đào đột nhiên cảm nhận được ngực lạnh lẽo, sau đó là cơn đau nhức tấn công đến, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.  

             Dương Đào cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên ngực anh ta cắm một con dao, máu tươi đỏ thẫm theo lưỡi dao chảy tí tách xuống.  

             Dương Đào trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn tên tổ lái. Gã muốn nhân cơ hội chạy trốn, Dương Đào dùng hết sức lực toàn thân gắt gao tóm cánh tay của người đó.  

             “Buông tay!”, trong mắt tên tổ lái lóe lên vẻ hung ác, nhìn thấy Dương Đào sống chết không buông tay, gã lập tức nhặt khóa xe motor phía sau cách đó không xa, điên cuồng đập xuống người Dương Đào.  

             Ầm ầm ầm!  

             Trên mặt và trên người Dương Đào bị đánh mấy lần đã không trụ nổi nữa, cuối cùng chậm rãi ngã xuống.  

             Lý Tâm Khiết vừa còng tay tên nhãi còn lại, nghe thấy động tĩnh ở bên cạnh, cô ấy nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh Dương Đào ngã xuống đất.  

             Lý Tâm Khiết ngơ ngác.  

             Tên tổ lái kia nhân cơ hội rút dao găm trên người Dương Đào, nhanh chân chạy mất.  

             Lúc rút dao găm ra, máu tươi ồ ạt chảy ra điên cuồng từ trong vết thương trước ngực Dương Đào, rất nhanh đã nhiễm đỏ nửa người trên của anh ta.  

             “Dương Đào!”, Lý Tâm Khiết phát ra tiếng kêu thê lương.  

             Cô ấy móc súng lục ra, hung hãn bóp cò về phía tên tổ lái đang chạy trốn kia!  

             Một tiếng pằng vang lên, đạn bắn trúng chân trái người đó.  

             Tên tổ lái kia kêu thảm một tiếng rồi mới ngã xuống đất.  

             Lý Tâm Khiết không có thời gian quản đến chuyện sống chết của tên nhãi kia, cô ấy hoảng hốt ngồi xổm trước mặt Dương Đào, dùng sức ấn vết thương của anh ta để cầm máu, trong miệng hốt hoảng hét lên: “Dương Đào, anh sao vậy? Anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh lại đi!”  

             “Xe cứu thương! Gọi giúp tôi 120!”, Lý Tâm Khiết hô đến lạc giọng, trong giọng nói mang theo vẻ nức nở.  

             Vết thương của Dương Đào rất nặng, cô ấy vô cùng sợ hãi, sợ đồng nghiệp của mình cứ như vậy sẽ rời khỏi thế gian… Anh ta còn trẻ như vậy.  

             “Tôi đã gọi 120 rồi!”, có một người trong đám quần chúng hô lên. Thời điểm nhìn thấy Dương Đào ngã xuống, có người đã gọi 120.  

             “Tĩnh táo, tỉnh táo lại…”  

             Lý Tâm Khiết liên tục nhắc nhở bản thân mình, mắt thấy sắc mặt Dương Đào ngày càng tái nhợt, cô ấy biết không thể cứ chờ ở đây, phải giành giật từng phút từng giây, nhanh chóng đưa Dương Đào vào bệnh viên cấp cứu.  

             “Ai có lòng hảo tâm đưa chúng tôi đến bệnh viện được không?”, Lý Tâm Khiết nhìn đám người xung quanh cầu xin giúp đỡ.  

             Đám người im lặng hồi lâu.

Advertisement
';
Advertisement