“Cầu xin mọi người!”, đối mặt với đám người lạnh nhạt, nước mắt Lý Tâm Khiết lập tức chảy xuống.
Quần chúng vây xem có không ít xe, nhưng mọi người đều rất do dự, Dương Đào toàn thân đều là máu, không nói sẽ làm bẩn xe, nói không chừng còn chết trên xe bọn họ, vậy thì quá xui xẻo rồi.
Thấy không có bất kỳ ai lên tiếng, Lý Tâm Khiết trào dâng cảm xúc tuyệt vọng, nội tâm vô cùng bi thương.
Lúc này.
Một chiếc Porsche Cayenne cũ nát từ đầu đường bên kia phóng nhanh tới.
Thời điểm tiếng súng vang lên, Diệp Tuân vẫn chưa đi bao xa, anh đã ý thức được xảy ra chuyện lớn rồi.
Một khi đã động đến súng, chắc chắn không còn là chuyện nhỏ. Vì vậy Diệp Tuân lập tức quay lại, từ xa nhìn thấy nam cảnh sát kia toàn thân là máu nằm trên đất, còn Lý Tâm Khiết nước mắt giàn giụa cầu xin người xung quanh giúp đỡ.
Nhưng không một ai đứng ra giúp cô ấy một tay.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Diệp Tuân trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Anh chạy nhanh về đại lý xe hơi, lái chiếc Cayenne còn chưa đưa đi sửa chữa.
Trong tiếng phanh xe chói tai, chiếc Cayenne đột nhiên dừng lại bên cạnh Lý Tâm Khiết, Diệp Tuân thò đầu từ cửa kính xe ra, hô lớn: “Lên xe!”
Nhìn thấy Diệp Tuân lái xe đến, Lý Tâm Khiết sững sờ. Cô ấy chưa từng nghĩ vào lúc bản thân tuyệt vọng không ai giúp đỡ, lại là cái tên Diệp Tuân đáng ghét này từ trên trời giáng xuống.
“Ngây ra đó làm gì?”, Diệp Tuân giận quát một tiếng.
Lý Tâm Khiết hồi phục tinh thần, cô ấy cắn răng, dùng hết sức ôm Dương Đào lên xe.
Động cơ xe Cayenne phát ra tiếng gầm gừ giận dữ, nhanh chóng phóng đi.
“Diệp Tuân, anh lái nhanh hơn đi, nhanh hơn chút nữa! Đồng nghiệp tôi sắp không ổn rồi…”, giọng nói Lý Tâm Khiết cũng đang run rẩy.
“Bình tĩnh chút”.
Biểu cảm của Diệp Tuân vẫn giữ bình tĩnh như thường lệ: “Chắc cô cũng biết tài lái xe của tôi rồi, toàn bộ thành phố Giang Hải sẽ không ai lái nhanh hơn tôi đâu. Tôi sẽ đưa anh ta đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất, còn cô cố gắng hết sức ấn vào vết thương của anh ta, tránh để anh ta mất quá nhiều máu”.
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh thậm chí còn lạnh lùng của Diệp Tuân, nội tâm Lý Tâm Khiết đang hốt hoảng đã ổn định hơn nhiều. Cô ấy theo bản năng gật đầu, nghe theo dặn dò của Diệp Tuân, dùng hết sức ấn vào vết thương trên ngực Dương Đào.
...
“Bác sĩ, cứu mạng!”
Giọng nói hét lên đầy lo lắng của Lý Tâm Khiết vang khắp khoa cấp cứu của bệnh viên số một thành phố Giang Hải.
Một bác sĩ trẻ chạy thật nhanh đến, cẩn thận kiểm tra xem xét tình hình người bị thương. Nhìn một lúc, sắc mặt bác sĩ trẻ này trở nên hoảng loạn.
Cảnh sát này bị thương rất nặng, tình huống vô cùng nguy cấp. Với năng lực của anh ta thì không thể nào đối phó được.