Chỉ là những lời này của anh không nhận được tin tưởng của mọi người.  

 

Đúng vậy, trong tình huống không dùng máy móc kiểm tra, một bác sĩ làm sao có thể biết được rõ ràng vết thương của bệnh nhân. Vậy còn cần những thiết bị như CT hay chụp cộng hưởng làm gì?  

 

“Cảnh sát, người này là ai?”, bác sĩ trẻ nhíu mày, bực bội nói: “Cô cứ để anh ta ở đây làm loạn sao?”  

 

Lý Tâm Khiết nhìn Diệp Tuân, thấp giọng nói: “Diệp Tuân, những chuyện này vẫn nên giao cho bác sĩ có chuyên môn làm đi”.  

 

“Nếu như cô không muốn đồng nghiệp của mình chết ở đây thì phải tin tưởng tôi”, Diệp Tuân bình tĩnh nói.  

 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Tuân, tâm hồn thiếu nữ của Lý Tâm Khiết run rẩy một cách khó hiểu.  

 

Chẳng biết tại sao cô ấy lại vô cùng tin tưởng Diệp Tuân. Có lẽ là trước đó vào lúc cô ấy bất lực nhất, là anh đã kịp thời xuất hiện, mang cho cô hy vọng?  

 

Chủ nhiệm Vương không nóng nảy giống như thanh niên kia, ông ta kiên nhẫn nói với Diệp Tuân: “Tôi hiểu cảm xúc của cậu, có lẽ cậu cũng là một bác sĩ ngoại khoa rất ưu tú, nhưng nếu bệnh nhân đã đưa đến bệnh viện của chúng tôi thì nên giao cho chúng tôi xử lý. Đầu tiên cầm máu trước, sau đó chụp CT, cứ quyết định như vậy đi”.  

 

“Không được!”, Diệp Tuân có chút tức giận nói.  

 

“Đừng có mà làm loạn”, bác sĩ trẻ hoàn toàn giận dữ: “Dù anh có là bác sĩ thì sao? Anh trẻ như vậy, làm bác sĩ được mấy năm? Chủ nhiệm và giáo sư ở đây còn chưa dám nói bậy bạ giống anh. Không chụp thì có thể nhìn ra tình hình vết thương cụ thể của bệnh nhân này, lẽ nào anh có mắt nhìn thấu? Mau đi ra, đừng làm chậm trễ thời gian chúng tôi cấp cứu bệnh nhân!”  

 

Nói xong, bác sĩ trẻ liền gọi y tá đi cùng mình, muốn đẩy giường bệnh vào phòng CT.  

 

Chỉ là chiếc giường bệnh vốn một người có thể đẩy được, hôm nay lại không nhúc nhích.  

 

Bác sĩ trẻ cảm thấy rất kỳ lạ, kiểm tra thấy giường bệnh không bị trượt bánh, cũng không bị khóa, anh ta tiếp tục dùng sức đẩy, giường bệnh vẫn không nhúc nhích.  

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”  

 

Bác sĩ trẻ quan sát trái phải, lúc này mới phát hiện một tay Diệp Tuân đang nắm vào thanh chắn giường bệnh.  

 

Anh ta lập tức giận dữ: “Anh làm cái gì vậy?! Mau buông tay! Bệnh nhân này ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, anh phụ trách nổi không?”  

 

“Tôi chịu trách nhiệm đến cùng”, Diệp Tuân nói chắc như đinh đóng cột.  

 

Tay phải anh nhẹ nhàng kéo từ phía sau, giường bệnh dễ dàng thoát khỏi tay bác sĩ trẻ, sau đó Diệp Tuân liền đẩy Dương Đào đi nhanh về phía phòng phẫu thuật.  

 

“Làm gì vậy? Bảo vệ, bảo vệ!”, bác sĩ trẻ tức giận quát lớn.  

 

“Đứng lại! Cậu đừng làm loạn, không được làm chậm trễ thời gian chữa trị của bệnh nhân!”, một bác sĩ lớn tuổi khác lạnh lùng nói.  

 

Diệp Tuân làm như không nghe thấy, vẫn đẩy giường bệnh nhanh chóng đi về phía phòng phẫu thuật.  

 

“Đứng lại cho tôi! Tôi bảo cậu đứng lại! Có nghe thấy hay không?”, bác sĩ trẻ giận dữ, cảnh cáo mấy câu, nhìn thấy Diệp Tuân bất động, trong tình thế cấp bách liền xông về phía anh.  

 

Sau khi xông đến phía sau Diệp Tuân, bác sĩ trẻ chìa tay ra muốn túm bả vai Diệp Tuân.  


Sau lưng Diệp Tuân giống như mọc thêm mắt, hai chân đan chéo, dễ như trở bàn tay tránh được cái tay kia, đồng thời chân sau đập trúng mắt cá chân của bác sĩ trẻ.

Advertisement
';
Advertisement