Chỉ vì bảo vệ tôn nghiêm cùng phẩm giá của phụ nữ nên cô ta mới luôn nói rằng sẽ không tha thứ cho Diệp Tuân, chứ thực ra trong thâm tâm cô ta không hề cảm thấy anh có lỗi.
"Diệp Tuân, thật ra tôi đã tha thứ cho anh từ lâu rồi. Anh đừng chết có được không..."
"Làm ơn đừng chết, cho tôi một cơ hội được không? Để tôi đích thân nói lời cảm ơn với anh được không?"
Trái tim của Quan Đình tràn đầy hối hận. Trước khi cô ta kịp nhận ra thì những giọt nước mắt đau đớn đã chảy giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Xì!
Tuy nhiên, khi tiếng súng vang vọng đã lắng xuống, Quan Đình đột nhiên nghe thấy tiếng hít mạnh bên tai.
Dường như đám đông xung quanh đã nhìn thấy điều gì đó rất kinh hoàng.
Đám xã hội đen giết người không chớp mắt này nhất định sẽ không chỉ vì nhìn thấy người chết mà phát ra âm thanh như vậy.
Vậy chuyện gì đã xảy ra?
Quan Đình từ từ mở đôi mắt khó hiểu ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô ta hoàn toàn choáng váng.
Cô ta nhìn thấy đôi tay của Diệp Tuân không biết từ lúc nào đã chặt đứt dây thừng, hơn nữa tay phải của anh đang dựng thẳng trước mặt anh.
Và giữa hai ngón tay của anh có kẹp một viên đạn!
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin vào mắt mình!
"Sao có thể như thế được?!
"Hắn ta có thể kẹp đạn bằng tay không?"
"Tao không nhìn lầm chứ?"
"Thật không thể tin được! Thật không thể tin được! Đây có phải là con người không?"
Khuôn mặt của hơn chục tên đàn ông vạm vỡ đều lộ vẻ khiếp sợ, không thể tiếp nhận sự thật trước mắt.
"Không! Không thể nào!", hai mắt Chu Quốc Lương suýt nữa đã rớt ra ngoài.
Kẹp đạn bằng tay không?
Con mẹ nó cũng đâu phải đang đóng phim, sao có thể xảy ra chuyện vô lý như vậy chứ?
Không chỉ bọn họ, mà ngay cả người đàn ông mặt lạnh Trịnh Long cũng vô cùng khiếp sợ, miệng há to thật lâu cũng không khép lại được.
Nhìn bóng dáng cao thẳng tắp của Diệp Tuân, nhìn nụ cười hờ hững khinh thường trên môi anh, Quan Đình ngây người mất một lúc. Người đàn ông này không chỉ mang đến cho cô ta một sự ngạc nhiên lớn mà còn khiến cho cô ta càng thêm rung động!
...
"Cô chủ, đã tìm được vị trí điện thoại di động của anh Diệp rồi, chúng ta kết nối chia sẻ hành trình đi".
"Vậy thì kết nối nhanh lên".
"Vâng!"
Trong phòng, có một nhóm người đang khẩn trương làm việc.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mạt lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
Thường Uy đứng bên cạnh cô ta nhẹ nhàng nói: “Cô chủ yên tâm, bản lĩnh của Diệp Tuân rất kinh người, sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Cháu cũng hy vọng anh ấy không sao”, Hạ Mạt gượng cười nói.
"Vị trí của điện thoại di động cho thấy anh Diệp đang ở... trong câu lạc bộ của chúng ta?"
Lúc này, một thanh niên đeo kính nhìn dấu vết trên màn hình máy tính, vô cùng kinh ngạc nói.
"Cái gì?"
Cả Hạ Mạt và Thường Uy đều sửng sốt.
Diệp Tuân đã ở đây rồi sao? Anh đến khi nào vậy? Tại sao anh lại không trả lời điện thoại? Chẳng lẽ anh muốn chơi trốn tìm sao?
Lúc này trong đầu Hạ Mạt hiện lên vô số câu hỏi.
“Vị trí cụ thể ở đâu?”, Hạ Mạt vội vàng hỏi.
"Chờ một chút", người thanh niên nhanh chóng thao tác trên bàn phím máy tính, vài giây sau mới nói: "Ngay tại tòa nhà này, hình như là... dưới tầng hầm!"
“Tầng hầm?”, Thường Uy cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, đột nhiên ông ta nghĩ tới điều gì đó rồi lớn tiếng hỏi: “Chu Quốc Lương đã đi đâu?”
“Hẳn là đã đi xuống tầng hầm”, một người giơ tay nói.
"Hôm nay ông ta tìm ông Tứ có chuyện gì?"
"Con trai của ông ta bị đánh gãy một chân, ông ta muốn tìm ông Tứ nhờ báo thù".
Thường Uy hỏi: "Ai đã đánh gãy chân con trai ông ta?"
Thuộc hạ nói: "Chuyện này tôi cũng không biết, mà ông Tứ cũng không hỏi, chỉ có anh Long đi làm việc biết thôi".
Thường Uy biến sắc.
Hạ Mạt thông minh cũng đã nhận ra điều gì đó, cô ta nhăn mặt hỏi: "Chẳng lẽ là anh Diệp Tuân đã đánh gãy chân con trai của Chu Quốc Lương cho nên Chu Quốc Lương muốn đánh gãy tay chân của anh Diệp Tuân?"