“Sao có thể như vậy? Hắn vậy mà dám làm hại anh Diệp Tuân? Không ai có thể làm hại anh Diệp Tuân, không ai cả! Ông Thường, cháu muốn khiến tên Chu Quốc Lương đó phải trả giá!”, gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Mạt thoắt cái phủ đầy sương lạnh, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra một tia kiên quyết sắc nhọn.
Hạ Mạt từ nhỏ đã được bố mình bao bọc cực tốt từ đó hình thành nên tính cách ngây thơ hồn nhiên, không buồn không lo, chưa từng chứng kiến qua bất kì cảnh máu tanh u tối nào.
Tuy nhiên dù sao cô ta vẫn xuôi trong mình dòng máu của một nhân vật trí dũng kiệt xuất, luồng khí bộc phát dưới cơn thịnh nộ cũng khiến những thuộc hạ xung quanh phải run sợ.
“Vâng thưa cô chủ! Tôi sẽ đi tìm Diệp Tuân trước!”, Thường Uy vội vàng đáp.
“Ừm!”, Hạ Mạt nặng nề gật đầu.
……
Toàn bộ tầng hầm chìm trong im lặng chết chóc.
Sau khi cơn kinh hoàng qua đi, tất cả đều cảm thấy sợ hãi sâu sắc.
Bọn họ đều nhìn Diệp Tuân với biểu cảm phức tạp, trong mắt hiện lên sợ hãi, kinh hoàng, ngây dại đan xen hoang mang, nhưng duy nhất sự khinh thường lúc đầu đã biến mất.
“Không! Đây là giả, là giả!"
Sau khi thân thể Chu Quốc Lương kịch liệt run lên, đột nhiên điên cuồng la hét: “Anh Long, bắn đi, tiếp tục bắn đi! Tôi không tin không bắn chết được hắn!”
Nhưng Trịnh Long chỉ nhắm mắt làm ngơ, hắn căn bản không dám manh động, thậm chí ngay cả mồ hôi lạnh trên trán rơi vào khiến mắt cay ngứa cũng không dám đưa tay lên chà lau, lo sợ vì một cử động của bản thân sẽ khiến Diệp Tuân hiểu lầm, từ đó rước lấy họa sát thân.
Đối mặt với một nhân vật mạnh mẽ có thể đỡ đạn bằng tay không, Trịnh Long hắn lấy cái gì phản kháng!
“Anh Long, mau ra tay đi! Mau!”, Chu Quốc Lương ruột gan rối bời, thét lên chói tai giống như phát điên.
“Ồn ào quá”, Diệp Tuân khẽ cau mày, búng tay nhanh như chớp.
Viên đạn trong tay anh bắn vụt ra ngoài, ‘bộp’ một tiếng đã chuẩn xác bắn trúng chân trái của Chu Quốc Lương.
Máu bắn tung tóe khắp nơi!
Trên chân trái của Chu Quốc Lương lập tức bị thủng một lỗ máu, mà viên đạn kia đã găm sâu vào da thịt ông ta.
Uy lực này thậm chí còn mạnh hơn cả sức công phá từ súng đạn.
“A!”, Chu Quốc Lương rít lên một tiếng thảm thiết rồi ngã phịch xuống đất rồi ôm chân trái đau đớn lăn lộn dưới sàn.
Toàn bộ tầng hầm một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Mọi người đều chết lặng.
Trịnh Long và người dưới trướng hắn ta sợ hãi đến mức không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn nhìn thấy rõ vết máu trên chân Chu Quốc Lương nhưng vẫn không thể tin vào mắt mình.
Viên đạn dùng ngón tay búng ra lại có thể làm người ta bị thương, nếu trúng phải bộ phận yếu hại của Chu Quốc Lương, há không phải còn có thể giết người sao?
Trong nháy mắt hạ gục một người?
Đây là thủ đoạn cao cường bậc nào?
Đây, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Miệng Quan Đình há hốc vẫn luôn không thể khép lại, cô ta vẫn chưa hoàn hồn sau cơn choáng váng khi Diệp Tuân dùng tay không bắt đạn, tiếp đó lại bị thủ đoạn giết người trong chớp mắt này của anh làm chấn động.
Theo nhận định của Quan Đình, Diệp Tuân lúc này hẳn không còn là một con người nữa, mà là… thần! Gần như là một vị thần toàn năng!
Toàn thân Trịnh Long và thuộc hạ của hắn ta đều toát mồ hôi lạnh, chẳng bao lâu đã ướt đẫm cả người, tất cả họ đều bất giác co rụt người lại, run như cầy sấy.
Thủ đoạn siêu phàm đến phi lý kia của Diệp Tuân khiến bọn họ sợ vỡ mật!
Đặc biệt là Trịnh Long, tuy rằng sở hữu thực lực mạnh nhất trong đám người này nhưng trong lòng hắn ta lại sợ sệt nhất. Không chỉ bởi vì hắn ta đã nổ súng với Diệp Tuân, mà hắn ta cuối cùng cũng nhớ tới truyền thuyết về tông sư.
Tông sư có thể cứng rắn chống lại súng đạn!
Trịnh Long suy đoán rằng Diệp Tuân chắc chắn là một tông sư không còn nghi ngờ gì nữa!
Khi lần đầu tiên nghe tin Diệp Tuân đánh bại Tề Vĩ, Trịnh Long liền ý thức được rằng anh là một cao thủ, và thậm chí anh có khả năng cao là một cường giả nội kình đại thành.
Nhưng dù hắn ta có nghĩ nát óc cũng chẳng thể ngờ tới Diệp Tuân vậy mà là một tông sư, trên thế giới này, làm sao có thể tồn tại một tông sư trẻ tuổi như vậy? Sao có thể?
Chỉ có võ giả mới biết được sự khủng bố của tông sư, nếu Trịnh Long biết Diệp Tuân là một tông sư thì ngay khi chạm mặt với anh hắn đã khom lưng quỳ gối, cung kính gửi lời thăm, nào dám chọc giận anh?
Chỉ là sự tình đã xảy ra, trên thế giới này không có thuốc hối hận, Trịnh Long hắn chỉ có thể chờ đợi bị tông sư xử lý.