Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

Đặt trên khay ngọc kia, một khối lớn chừng nắm tay, bề mặt lồi lõm, toàn thân màu vàng ròng, không biết là khoáng thạch gì.

Khiến người khiếp sợ chính là, hoa văn trên bề mặt lưu động, rõ ràng là bị cao nhân hạ cấm chế, cản trở khí tức biểu lộ. Dù vậy, mọi người tham dự hội đấu giá đều có thể tinh tường cảm nhận được, từ trong khoáng thạch kia xuyên ra từng đạo kình khí sắc bén như kiếm.

Có cấm chế phong ấn còn như thế, nếu là giải cấm chế kia đi thì còn đạt đến trình độ nào?

Các võ giả có thực lực hơi thấp một chút, căn bản đừng mơ đến gần khối khoáng thạch này!

Vật này không phải tầm thường, người có khả năng nhận biết được lại là số ít. Mọi người chỉ biết là, vật như vậy, tuyệt đối là bảo vật khó có được. Chả trách Tụ Bảo Lâu đem nó đặt ở hồi sau hội đấu giá, đây đã coi như là vật phẩm áp trục rồi.

- Được lắm, được lắm. Ha ha ha. Kim mỗ gian khổ tìm kiếm hơn nửa đời không có kết quả, không ngờ hôm nay lại thấy được ở nơi này.Tụ Bảo Lâu tụ hợp bảo vật thiên hạ, danh bất hư truyền! Trong phòng bao Ma Huyết Giáo số Giáp kia, cường giả tên là Kim Thạch cười ha hả, dường như rất hài lòng với khối khoáng thạch này, dáng vẻ như là nhất định phải có được.

- Huynh muốn thứ này? Trong sương phòng Ất số 13, Dương Viêm nghi hoặc liếc mắt nhìn Dương Khai.

Biểu hiện của Dương Khai rõ ràng cũng khá kích động, Dương Viêm làm sao không nhìn ra ý nghĩ hắn chứ.

- Đúng vậy. Dương Khai khẽ gật đầu.

Dương Viêm ồ một tiếng, cũng không hỏi xem Dương Khai muốn vật này làm gì.

Cô gái Thanh nhi kia nghe vậy, đuôi lông mày cũng nhích lên hiện ra sắc mặt vui mừng, nhưng rất nhanh lo lắng nói: - Nhưng tiền bối à, Kim trưởng lão của Ma Huyết Giáo dường như cũng rất muốn.

- Đấu giá thôi, người trả giá cao được! Dương Khai toét miệng cười, hắn lần này mang đến 70 triệu thánh tinh, không sợ vượt không qua Kim Thạch kia. Dù sao lúc đấu giá trước đó, bên Ma Huyết Giáo đã nhiều lần ra tay, tiêu tốn cũng không ít.

Thanh nhi ôn tồn gật đầu, lên tiếng nói: - Vậy chúc tiền bối khai cờ đắc thắng.

- Nhờ lời tốt lành của ngươi. Dương Khai toét miệng cười, hắn đương nhiên biết tiểu nha đầu khẩn trương vì cái gì, thật sự là bởi vì nếu mình tham gia đấu giá, mà lại có thể mua thành công vật phẩm này, bản thân nàng là người phụ trách tiếp đón mình có thể nhận được chút phần thưởng của Tụ Bảo Lâu. Phần thưởng này có quan hệ trực tiếp tới giá tiền mình đưa ra. Trước mình luôn án binh bất động, không mua bất cứ thứ gì, thiếu nữ đương nhiên không nhận được phần thưởng gì. Nhưng nếu mình mua vật này, phần thưởng Tụ Bảo Lâu cho nàng kia, tuyệt đối có thể cho nàng tiêu xài trong thời gian dài.

Chuyện này cũng là Thanh nhi tự nói ra, Dương Khai cũng không cố ý đi tìm hiểu. Tiểu nha đầu phục vụ rất chu đáo, cũng rất chuyên chuyên tâm. Dương Khai dĩ nhiên không nghĩ ngợi khi nàng nhận được điều tốt.

- Thứ cho lão phu mắt vụng về, vật quỷ này rốt cuộc là thứ gì. Kim lão quỷ ngươi sao thất lễ như vậy? Trong một bao phòng khác truyền tới một giọng nói xa lạ, thấy trong lời nói của hắn dường như không biết khối khoáng thạch này.

Cũng không phải là người ta kiến thức nông cạn. Thật sự là trong Tinh Vực, các loại vật liệu quá nhiều, hơn nữa khối quang thạch này cũng là vật cực kỳ quý hiếm, vốn dĩ bình thường không nhìn thấy. Kim Thạch có thể biết, cũng là bởi vì tu luyện công pháp đặc thù cần loại khoáng thạch này, mới chú ý tìm hiểu tỉ mỉ.

Cũng chỉ có Dương Viêm kỳ quái này mới biết được, thuộc lòng các loại khoáng vật như lòng bàn tay, nhưng người như thế dù sao cũng là số ít.

- Khà khà, Kim tiền bối có kích động cũng không thể tránh được. Dù sao khối Huyền Kim này rất có ích lợi đối với việc tu luyện Kim Thiền Cực Ma Quyết. Có Huyền Kim này tương trợ, ngày thần công đại thành mà Kim tiền bối mong chờ sắp tới! Nhậm Thiên Thụy sợ người khác không biết nội tình, vội lên tiếng.

- Huyền Kim? Người vừa nói trước đó nghe thấy tên này, dường như là nhớ ra điều gì, không khỏi kinh hô một tiếng.

- Nhâm tiểu tử, ngươi đấu giá thì đấu giá, nhắc đến Kim Thiền Cực Ma Quyết của lão làm chi! Kim Thạch rất căm tức, hắn đương nhiên hiểu rõ dụng ý ác độc của Nhậm Thiên Thụy. Nếu là ở nơi khác, hắn nhất định ra tay dạy dỗ, nhưng nơi này dù sao cũng là Tụ Bảo Lâu. Mặc dù trong lòng phẫn nộ, cũng không thể không dằn lòng xuống. Nhưng bị đối phương nhắc đến như vậy, khó khăn gặp phải khi mình muốn bắt lấy khối Huyền Kim này sợ rằng sẽ tăng thêm rất nhiều. Dù sao kẻ địch của Ma Huyết Giáo cũng không ít, những người đó cũng sẽ không trơ mắt nhìn mình mua mất Huyền Kim, thần công đại thành.

- Tiền bối bớt giận, tiền bối bớt giận, vãn bối nhiều lời rồi! Nhậm Thiên Thụy dường như cũng biết mình nói sai rồi, dáng vẻ như biết lỗi khom mình chắp tay thi lễ.

Nhưng lời nói ra rồi như nước hất ra ngoài, nào có thể thu lại được. Che dấu dưới vẻ bề ngoài đang hết sức lo sợ, trong đáy mắt lại có chút đắc ý. Đối với Tụ Bảo Lâu mà nói, Huyền Kim được ai mua đều không vấn đề, chỉ cần có thể bán giá cao là được.

- Hãy bớt sàm ngôn, nhanh đấu giá đi! Kim Thạch có chút không kiên nhẫn, hung hăng thúc giục.

- Được! Nhậm Thiên Thụy cười ha hả, quạt trên tay chỉ vào Huyền Kim, cất cao giọng nói: - Một khối Huyền Kim thượng hạng, nặng một cân hai ba, giá quy định 5 triệu thánh tinh, mỗi lần tăng giá không được ít hơn 100 ngàn, mời chư vị!

- 10 triệu! Nhậm Thiên Thụy vừa dứt lời, giọng Kim Thạch liền vang lên, hơn nữa trực tiếp đem giá tăng lên gấp mấy lần. Thể hiện rõ quyết tâm và quyết đoán hắn phải lấy bằng được khối Huyền Kim này.

Dù sao hắn cần khối Huyền Kim này đã không còn là bí mật, ra tay dứt khoát phóng khoáng vạn phần, không cần úp mở vòng vo.

- Khà khà, nếu là vật liệu luyện khí khó có được như vậy, Kim Cốt Thuẫn của lão phu cũng đúng lúc cần dùng, 10 triệu mốt! Giọng Mạc Tiếu Sinh của Chiến Thiên Minh vang lên.

- Lão phu cũng đến góp phần náo nhiệt, 10 triệu rưỡi. Thành Bằng Huyên của Lôi Đài Tông dường như cũng không cam lòng yếu thế.

- 11 triệu! Một sương phòng khác lại vang lên một giọng khàn khàn, nghe giọng, lại là một lão bà.

- 12 triệu!

Trong bao phòng Ma Huyết Giáo, Kim Thạch sắc mặt xanh mét, biểu hiện cực kỳ khó coi. Tuy rằng hắn biết Ma Huyết Giáo gây thù hằn nhiều, mình muốn mua lấy khối Huyền Kim này chắc chắn khó khăn trùng trùng lớp lớp. Nhưng không nghĩ tới bên mình vừa ra giá, bên kia liền có 5, 6 người theo. Hơn nữa 5, 6 người này không ai thân phận dưới hắn. Tu Vi cảnh giới không yếu hơn hắn. Hắn dù muốn lấy thế đè người cũng không có khả năng, trong lòng tức giận, nổi giận quát một tiếng. - 20 triệu!

- Kim huynh khí phách lớn, những chỉ là 20 triêụ nhỏ nhoi muốn có được khối Huyền Kim này sao? Kim huynh có phải chưa tỉnh ngủ hay không, lão thân ra giá 25 triệu! Lão bà kia châm chọc một câu, lại tăng giá tiền thêm 5 triệu.

Nhưng giá tiền này chỉ duy trì trong một hơi thở liền sinh ra giá mới cao hơn giá này.

Điều này cũng không lạ, Huyền Kim thực sự quá khó có được, Nhậm Thiên Thụy lúc trước giới thiệu nó cũng không quá khoa trương, loại vật liệu này chính là thứ tốt vạn năm khó gặp. Bất luận là dùng để luyện khí hay dùng để tu luyện công pháp đặc thù, đều có tác dụng cực lớn.

Trong lúc này, bên trong đại sảnh đấu giá liên tiếp vang lên tiếng ra giá. Hơn nữa mức giá tăng lên khiến vô số người sợ hết hồn hết vía, âm thầm nghĩ không hổ là xuất thân từ các thế lực lớn. Những thánh tinh này đủ để cho một tiểu tông môn nhỏ tiểu gia tộc phát triển không cần lo lắng. Nhưng bọn họ lại chỉ vì tranh đoạt một khối vật liệu nhỏ mà thôi.

Trong sương phòng Ất số13, Dương Khai luôn im lặng, cũng không tham dự cạnh tranh. Bởi vì hắn biết, giá tiền hiện tại không phải giá sau cùng, dứt khoát không đi lãng phí khí lực. Im lặng chờ đối thủ cạnh tranh của mình tự rút lui.

- 40 triệu! Giọng Kim Thạch lại một lần nữa vang lên. Đấu giá Huyền Kim làm cho cả hội đấu giá trở nên náo nhiệt, nhưng vẫn chưa đi tới hồi kết. Sau khi đưa ra giá tiền này, Kim Thạch lại nói: - Chư vị, khối Huyền Kim này đối với Kim mỗ quả thật có công dụng rất lớn. Nếu là chư vị nguyện ý bỏ thứ yêu thích, Kim mỗ khắc ghi trong tâm khảm. Sau này đích thân tự mình đến cửa nói lời cảm tạ.

Đấu giá đến lúc này, lại không có ai nguyện ý khước từ, trong lòng Kim Thạch cũng không ngừng lo lắng. Mắt nhìn thấy giá tiền liên tiếp tăng lên, dường như sắp vượt qua mong muốn của bản thân, hắn không thể không lên tiếng nói một câu.

Lời vừa nói ra, tiếng kêu giá của Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông bên kia quả nhiên dừng lại, dường như là Thành Bằng Huyền cùng Mạc Tiếu Sinh đang tính toán lợi và hại trong đó.

Một lúc sau, Mạc Tiếu Sinh mới cười ha hả, cất cao giọng nói: - Nếu Kim huynh đã nói như thế, vậy Mạc mỗ đành buông tay vậy. Dù sao loại vật liệu này cũng vẫn chưa có luyện khí sư nào có thể hoàn toàn luyện hóa, dùng trên Kim Cốt Thuẫn của lão phu có chút phí của trời.

Ngay sau đó, những cường giả khác luôn tham gia đấu giá cũng bày tỏ nguyện ý rút lui. Cũng không phải nói thể diện Kim Thạch đủ lớn, chỉ là mọi người đều nhìn ra, Kim Thạch nhất định phải có được Huyền Kim này, tiếp tục liều mạng với nhau, sẽ chỉ là làm lợi cho Tụ Bảo Lâu. Tiểu tử Nhậm Thiên Thụy này đứng trên đài đấu giá, khóe miệng nhanh chóng kéo đến mang tai, chi bằng rút tay lại, cho Kim Thạch một ân tình.

Huống hồ, nhóm người này mua khối Huyền Kim này, quả thực công dụng không lớn. Tuy rằng cấp bậc của nó cực cao, nhưng cũng không có luyện khí sư có thể phát huy tác dụng của nó, cấp bậc cao thì có ích lợi gì?

Thấy thế, gánh nặng trên vai Kim Thạch được giải tỏa, miệng nói lời cảm ơn không dứt.

- Hừ! Kim lão quỷ ngươi muốn Huyền Kim này có đại dụng, lão thân chẳng lẽ là mua để chơi sao? 41 triệu. Giọng lão bà kia lại một lần nữa vang lên, không chút nể mặt Kim Thạch.

- Phong Bà Tử, ngươi muốn Huyền Kim làm gì? Ngươi nếu không nói rõ, lão phu không để yên cho ngươi! Kim Thạch giận dữ, những người khác đều dễ nói chuyện, duy nhất chỉ có Phong Bà Tử muốn cùng mình tranh đoạt, đã không thể nhịn được nữa, lúc này mới bộc phát ra.

- Lão thân sợ ngươi sao? Phong Bà Tử kia dường như tính khí cũng không tốt lắm, nghe uy hiếp như vậy, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.

Trong hai phòng Giáp lớn, uy thế cường giả Phản Hư tam tầng cảnh thoải mái thể hiện, bạt kiếm gương cung, có lời không hợp liền muốn có ý muốn đánh nhau.

- Hai vị, nơi này là Tụ Bảo Lâu, xin hai vị bớt phóng túng một chút! Trong hư không, bỗng vang lên một giọng nhàn nhạt, nghe thấy thanh âm này, Phong Bà Tử cùng Kim Thạch đều hơi biến sắc, dường như nhớ ra cái gì đó, thu hết lại khí thế phóng túng của bản thân.

Võ giả trong đại sảnh lúc này mới thở phào, trên gương mặt vẫn thể hiện sự sợ hãi trong lòng.

Đứng ở trên đài cao, Nhậm Thiên Thụy cũng không khỏi lau mồ hôi, tuy nói hội đấu giá Tụ Bảo Lâu chưa từng xảy xảy ra sơ sót gì, nhưng nếu hai người thực sự đánh nhau ở đây, đó cũng không phải là điều tốt lành gì. Nghĩ một chút, lên tiếng nói: - Kim tiền bối cũng đừng vội tức giận, Phong tiền bối nếu tham gia đấu giá, vậy chắc chắn có dụng ý cần dùng.

- Cần dùng làm gì? Kim Thạch hừ lạnh một tiếng, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin như vậy.

Nhậm Thiên Thụy mỉm cười, lên tiếng nói: - Theo vãn bối biết, Kim Sư Lôi Văn Thú chung sống nửa đời với Phong tiền bối có lẽ cũng đến lúc lên cấp rồi?
Advertisement
';
Advertisement