Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Kim Sư Lôi Văn Thú! Tiếng kinh hô của trưởng lão Kim Thạch của Ma Huyết Giáo vang lên, dường như còn có chút sợ hãi.

Các cường giả trong các sương phòng lớn khác cũng đều nhướng mày, dường như Kim Sư Lôi Văn Thú này có lai lịch lớn.

- Thanh nhi, vị Phong tiền bối này xuất thân thế nào? Kim Sư Lôi Văn Thú là yêu thú cấp bậc gì, ngươi có biết không? Dương Khai nhìn thiếu nữ đứng cúi đầu ở bên cạnh hỏi.

Thanh nhi hé miệng cười, dịu dàng nói: - Xin trả lời tiền bối, vị Phong tiền bối này là trưởng lão của Vạn Thú Sơn, Kim Sư Lôi Văn Thú kia chính là yêu thú bản mệnh có liên quan đến tính mạng của Phong tiền bối. Nghe nói Kim Sư Lôi Văn Thú này chính là dị chủng thượng cổ, là một yêu thú bậc chín. Bàn về thực lực, đại khái tương đương với cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, Phong tiền bối cũng là tu vi này, nhưng nếu hợp lực đối kháng với địch, cũng sẽ không yếu hơn chư vị tiền bối tam tầng cảnh.

- Vạn Thú Sơn? Dương Khai chau mày, hắn đã sớm biết trên U Ám Tinh có thế lực sử dụng yêu thú nô dịch, chính là Vạn Thú Sơn. Khi đó ở Lưu Viêm Sa Địa còn đánh nhau giáp mặt với đệ tử Vạn Thú Sơn, tông môn này dường như khá gần Lưu Ly Môn, hai thế lực lớn này cũng có xung đột.

Về yêu thú bản mệnh mà Thanh nhi nói, Dương Khai cũng từng nghe thấy, phương thức tu luyện của Vạn Thú Sơn này so với võ giả khác có chút không giống nhau. Mỗi một đệ tử Vạn Thú Sơn đều có một yêu thú bản mệnh của mình, thực lực bản thân sẽ tăng lên cùng thực lực yêu thú. Hơn nữa nếu như yêu thú lên cấp, thì võ giả là chủ nhân kia cũng sẽ có được tương trợ cực lớn, thậm chí có thể mượn cơ hội lần này đột phá ràng buộc của chính bản thân mình.

Theo Thanh nhi nói, Phong Bà Tử này đã là tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh. Nếu như Kim Sư Lôi Văn Thú của bà ta có được phụ trợ của Huyền Kim, vậy thì rất có khả năng thực lực tăng lớn, bà ta là chủ nhân có thế đột phá đến Phản Hư tam tầng cảnh.

Đến lúc đó một người một thú liên thủ, e rằng một Phản Hư tam tầng cảnh bình thường đều không phải là đối thủ của bà ta.

Niệm điều này, Dương Khai lập tức hiểu rõ Phong Bà Tử này tại sao muốn tranh đoạt Huyền Kim cùng với Kim Thạch. Không khỏi có chút đau đầu, bất luận là Phong Bà Tử hay là Kim Thạch, đều là người có nhu cầu lớn đối với Huyền Kim, muốn bọn họ từ bỏ, cũng chỉ có thể dựa vào tài lực mà áp chế.

- Nhậm tiểu tử, Tụ Bảo Lâu các ngươi xem ra không chỉ thu thập bảo vật của thiên hạ, từ bao giờ cũng phụ trách tìm hiểu tin tức và truyền tin? Trong giọng Phong Bà Tử xen lẫn vẻ tức giận, rõ ràng bởi vì Nhậm Thiên Thụy một lời vạch trần nguyên nhân bà ta cần Huyền Kim.

Đứng trên đài cao, Nhậm Thiên Thụy cười khan một tiếng, cũng không dám nói thêm gì.

- Hừ, dù vậy, lão phu cũng sẽ không dễ dàng dừng tay. Cái đầu súc sinh như ngươi cần Huyền Kim, lão phu càng cần, 42 triệu!

Phong Bà Tử còn chưa kịp tăng giá, từ sương phòng bên kia bỗng truyền đến một tiếng cười nhẹ, tràn đầy mùi vị dụ dỗ: - Vãn bối cũng tới tham gia náo nhiệt, 43 triệu!

Dương Khai biểu hiện ngẩn ra, ngay sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quái dị.

Không gì khác, thanh âm ra giá mà hắn nghe được, bất ngờ chính là Doãn Tố Điệp của Lưu Ly Môn! Nàng ở chỗ này cũng không lạ, Đại Diên lần trước lúc đến Long Huyệt Sơn có nói với Dương Khai Doãn Tố Điệp chính là người đứng đầu phụ trách giám thị động tĩnh Đế Uyển.

Nàng hiện tại dám ra giá, chắc cũng là nhận được chỉ thị của trưởng bối, dù sao Lưu Ly Môn và Vạn Thú Sơn từ trước đến nay không hòa thuận, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Phong Bà Tử chụp lấy Huyền Kim, thực lực tăng mạnh.

Là cơ hội tốt!

Dương Khai vốn đang suy nghĩ khi nào ra giá mới không khiến cho người khác chú ý, Doãn Tố Điệp này lại cất tiếng ra giá, cũng là giúp hắn một việc, nghĩ tới đây, không chút do dự theo vào: - 50 triệu!

Trong đại sảnh đấu giá lập tức truyền đến tiếng huyên náo, trong sương phòng, cô gái Thanh nhi mắt càng đẹp, hiện lên ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Dương Khai, dường như nàng không nghĩ tới tài lực Dương Khai lại hùng hậu như thế.

Hai thanh âm xa lạ tham gia đấu giá, khiến không khí vốn dĩ có chút khẩn trương có vẻ càng biến hóa kỳ lạ.

- Được lắm, được lắm! Phong Bà Tử cắn răng nghiến lợi, hừ lạnh một tiếng nói: - Thú vị, dù là mèo hay chó gì cũng dám tranh đoạt thứ này rồi, không sợ mình có tiền đưa ra mà không có mạng thu về sao?

Ý uy hiếp trong giọng nói rất lớn, Nhậm Thiên Thụy đứng trên đài cao sắc mặt trầm xuống, vô cùng âm hàn.

Tụ Bảo Lâu tổ chức hội đấu giá nhiều lần như vậy, tuy rằng mỗi lần đấu giá đều có cường giả vì tranh đoạt vật đấu giá mà lửa giận ngút trời, thậm chí sau đó còn ra tay đánh nhau, dẫn đến bỏ mạng. Nhưng thực sự vẫn chưa có người nào dám đưa ra uy hiếp trước mặt mọi người như vậy.

Dù sao lời nói như thế này cũng là một loại miệt thị đối với uy nghiêm và danh dự của Tụ Bảo Lâu, giọng trầm xuống nói: - Phong tiền bối, lời như vậy Tụ Bảo Lâu ta chỉ muốn nghe một lần. Nếu có lần sau Vạn Thú Sơn sẽ bị liệt vào tông môn không được hoan nghênh đến tế lâu, xin tiền bối nghĩ kĩ!

Nhậm Thiên Thụy tuy rằng tu vi không cao, nhưng thời khắc này hắn chính là đại diện chính của Tụ Bảo Lâu, lời nói ra đương nhiên là có chút giá trị.

Phong Bà Tử dường như cũng ý thức được lời mình vừa nói có chút không ổn, nghe vậy cười khà khà, giọng khàn khàn nói: - Nhậm tiểu tử không cần lo lắng như vậy, lão thân chỉ là nói đùa. Đấu giá mà, đương nhiên là chuyện ngươi và ta cùng tình nguyện.

- Đúng vậy, Trên mặt Nhậm Thiên Thụy bỗng nhiên cũng nở một nụ cười tươi ôn hòa, quạt trên tay lay động, từ tốn nói: - Vậy cũng là vãn bối đã mạo phạm, xin Phong tiền bối thứ tội. Phải rồi, khối Huyền Kim này tiền bối còn muốn tăng giá hay không?

- Đương nhiên là muốn, 51 triệu!

- 60 triệu! Dương Khai không hề nghĩ ngợi, lập tức tăng theo, chân mày không hề nhíu. Với hắn mà nói, mục đích lớn nhất của hắn trong chuyến này chính là khối Huyền Kim này, đương nhiên sẽ không từ bỏ. Mặc dù dốc hết gia sản toàn thân, cũng muốn mua bằng được nó. Đến giá tiền này rồi vẫn còn có người tranh đoạt, đó cũng là thể hiện tài lực ra, khiến người khác biết khó mà lui. Cho nên mỗi lần Dương Khai tăng giá, đều muốn giá tiền tăng lên rất nhiều.

Trong sương phòng Vạn Thú Sơn lập tức trầm xuống, dường như giá tiền này đã vượt xa ranh giới mà Phong Bà Tử có thể chịu được. Dù Huyền Kim cố nhiên quý giá, nhưng giá trị bản thân như vậy, số lượng 60 triệu thánh tinh thực sự là không ít.

Ngược lại Kim Thạch của Ma Huyết Giáo sau khi trầm ngâm một lát nói: - 60 triệu lẻ 100 ngàn. Nếu có giá cao hơn, vậy lão phu xin rút lui.

60 triệu, cũng là đến giới hạn cuối Kim Thạch có thể chịu được.

Trong phòng bao Ất số 13, Dương Khai cười ha hả, không nhanh không chậm nói: - 60 triệu lẻ 200 ngàn!

Hắn lại chỉ tăng thêm 100 ngàn so với giá trước mà thôi.

- Được, được, được! Kim Thạch liên tiếp nói ba chữ, không ai nghe ra được cảm xúc của hắn thế nào. Nhưng quả nhiên không tăng giá nữa. Điều này khiến Dương Khai không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy khối Huyền Kim này đã gần như vào trong túi.

Mà giá tiền như vậy, phía Tụ Bảo Lâu rõ ràng cũng cảm thấy rất hài lòng, ít nhất trên mặt Nhậm Thiên Thụy liền hiện lên nụ cười vui sướng, ngẩng đầu nhìn về vị trí phòng bao Ất số 13, cất cao giọng nói: - Còn vị nào muốn tăng giá hay không, nếu không có thì, Nhậm mỗ sẽ phải đếm ngược rồi. Được rồi, 60 triệu lẻ 200 ngàn lần một, 60 triệu lẻ 200 ngàn lần hai".

- 61 triệu!

Đang lúc Dương Khai tràn đầy lòng tin, lúc chuẩn bị kêu cô gái Thanh nhi kia đi nhận khối Huyền Kim thì trong đại sảnh bỗng vang lên một thanh âm đột ngột.

Dương Khai thần sắc ngẩn ra, nhìn theo giọng nói kia, không khỏi có chút cắn răng nghiến lợi.

Bởi vì hắn phát hiện, ở thời khắc mấu chốt này hô lên giá mới không phải là người ngoài, lại chính là Lục Diệp của Lưu Vân Cốc kia!

Lục Diệp tại hội đấu giá lần này là thể hiện nổi trội hết mình, bản thân ở trong đại sảnh, lại ra tay phóng khoáng, liên tiếp chụp lấy mấy món đồ, bỏ ra số lượng thánh tinh nhiều đến mấy chục triệu.

Điều này vốn dĩ không phải tông môn và võ giả thế lực nhỏ nào cũng có thể có, rất nhiều người đã âm thầm để ý đến hắn. Nhưng hắn chẳng những không giấu giếm, ngược lại ở thời điểm mấu chốt này lại lần nữa khoa trương, thật sự là trái ngược lẽ thường.

Nhưng giá tiền này lại bị đổi thành giá mới, Dương Khai dĩ nhiên không chịu yếu thế, cắn răng một cái, đem toàn bộ gia sản trên người mình báo ra: - 70 triệu!

Nhậm Thiên Thụy trên đài cao chau mày, đưa ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Lục Diệp, dường như rất mong đợi hắn lần nữa ra giá, nhưng khiến người thất vọng chính là, Lục Diệp chỉ hô giá một lần liền không có động tĩnh gì. Mà là ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai toét miệng cười. Trong nụ cười đầy châm chọc cùng ác ý.

Mẹ nó, hắn biết mình ở trong này, Dương Khai sắc mặt sầm xuống, lập tức biết mình đã đạt được kế hoạch lớn.

Chỉ sợ rằng vừa rồi mình không ra giá, Lục Diệp này sẽ gặp phải phiền phức tày trời. Bởi vì hắn vốn dĩ cũng không có nhiều thánh tinh như vậy, chỉ là bởi vì biết mình ở đây, nên mới có ý huyên náo một chút mà thôi, bản thân nhất thời lại không nghĩ tới xem xét kĩ, lại thực sự rơi vào bẫy rồi.

Hiểu rõ điều này, tâm tình Dương Khai không khỏi rùng mình, giống như ăn phải con ruồi ghê tởm vậy.

Dương Khai cũng không phải đau lòng vì bỏ ra nhiều thánh tinh như vậy, mà là không thể thừa cơ hội này khiến Lục Diệp vạn kiếp không ngóc đầu lên được. Tụ Bảo Lâu có quy củ của Tụ Bảo Lâu, nếu như không có nhiều thánh tinh như vậy vẫn muốn đấu giá ác ý, sau khi xảy ra một khi bị điều tra rõ, chắc chắn sẽ triển khai đuổi giết đối với người đấu giá, không chết không thôi!

Trời ban cơ hội tốt liền bị bỏ lỡ, biểu hiện của Dương Khai cực kì khó coi.

Nhưng rất nhanh, hắn lại cười sảng khoái, tâm tình bình phục lại. Thường xuyên đi lại ở bờ sông, sao có thể không ướt giày, 30 năm bờ đông của sông, 30 năm bờ tây của sông, chờ xem!

Giá tiền 70 triệu báo ra, cũng không có ai theo giá nữa. Sau khi Nhậm Thiên Thụy sảng khoái hô ba lượt, khối Huyền Kim này liền được tuyên bố thuộc về Dương Khai.

Dương Khai rút gia một nhẫn không gian đưa cho cô gái Thanh nhi, ra lệnh cho nàng đi đến trước hậu đường của Tụ Bảo Lâu để giao nhận, Thanh nhi nhận lệnh.

Thời khắc này, lại một vật đấu giá được đưa lên, không ngờ là một quả trứng của yêu thú bậc chín, hơn nữa cũng giống như Kim Sư Lôi Văn Thú của Phong Bà Tử, đều là dị chủng thượng cổ. Mặc dù không quý như Kim Sư Lôi Văn Thú nhưng cũng tương đối không tệ.

Thứ tốt như vậy, đương nhiên là thu hút rất nhiều người tranh đoạt, nhất là Vạn Thú Sơn bên kia lại không thiếu lực.

Dù sao cũng là trứng của yêu thú bậc chín, chỉ cần bồi dưỡng thích đáng, ngày sau sợ rằng lại sẽ là trợ thủ tương đương với cường giả Phản Hư tam tầng cảnh.

Trứng của thú này cuối cùng vẫn bị Vạn Thú Sơn đoạt lấy, giá được mua không thấp cũng không cao, hơn 36 triệu. Xem như là giá đáng mừng. Tiếp đó lại còn có vài món vật phẩm áp trục được mang lên, mỗi một vật đều bị vô số người tranh đoạt, giá cuối cùng lại gấp mấy lần giá quy định, thậm chí hơn mười mấy lần, khiến các võ giả trong đại sảnh thầm líu lưỡi.
Advertisement
';
Advertisement