Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Đã vậy thì ngươi hãy chờ gọi ông nội đi. Dương Khai cười ha hả, lúc nói chuyện thân hình thoắt cái đã đi tới trước một khe nứt không gian gần nhất phía sau gốc Thiên Anh Thảo.

Khe nứt này cách Thiên Anh Thảo kia không tới hai mươi trượng.

Chờ tới khi hắn đứng vững sau, ánh mắt Hứa Nguy cùng hai cha con Tử Long đều nhìn hắn chăm chú, bộ dạng như xem kịch vui, chú ý tới động tác của Dương Khai.

Không ai nghĩ Dương Khai có thể thành công.

Đứng tại chỗ trầm tư một hồi Dương Khai lúc này mới đưa tay bắn ra một đạo Kim Huyết Ti.

Hắn chưa thử qua xem uy lực của Thất Diệu Bảo Qung kinh khủng bậc nào, chỉ nghe Nghê Quảng nói vật này rất nguy hiểm cho nên hắn cũng không biết Kim Huyết Ti của mình có tác dụng hay không.

Ánh sáng vàng thoáng nổi lên lại được Dương Khai cẩn thận khống chế, Kim Huyết Ti từng chút một dò xét bên trong Thất Diệu Bảo Quang.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn liền hơi đổi.

Bởi vì ngay khi Kim Huyết Ti tiếp xúc với Thất Diệu Bảo Quang liền truyền ra một trận tiếng vang xuỳ xuỳ, dưới ảnh hưởng của Thất Diệu Bảo Quang, Kim Huyết Ti trực tiếp bị huỷ sạch.

Nhưng vẫn chưa hết, lực lượng kia theo Kim Huyết Ti đánh úp lại Dương Khai với tốc độ cực nhanh.

Dương Khai hoảng sợ vội vàng rời tay ném Kim Huyết Ti đi, còn chưa đợi rơi xuống đất thì Kim Huyết Ti kia đã bị huỷ sạch, hoàn toàn biến mất không thấy.

Dương Khai không khỏi nét mặt hoảng sợ.

Uy năng kinh khủng của Thất Diệu Bảo Quang quả nhiên danh bất hư truyền.

Kim Huyết Ti là do tự thân kim huyết của hắn ngưng luyện ra, đến bây giờ chưa từng hư hại qua một sợi nào. Nhưng hiện tại dưới sự huỷ hoại của Thất Diệu Bảo Quang nó lại tan rã trong nháy mắt.

Thất Diệu Bảo Quang bỏ qua các loại phỏng ngự, chẳng những có năng lượng tiêu huỷ máu thịt còn có sức mạnh tiêu diệt thần hồn, Kim Huyết Ti đặc tính bị nó khắc chế hoàn toàn.

Theo tình huống này, chỉ cần sinh vật sống dính tới Thất Diệu Bảo Quang thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Bên kia, Hứa Nguy cùng Tử Long đang chú ý tới động tác của Dương Khai cũng âm thầm kinh hãi.

Bọn họ cũng là lần đầu thấy được uy lực của Thất Diệu Bảo Quang, hai vị Hư Vương Cảnh tự phó nếu mình không cẩn thận lây dính những bảo quang này chắc cũng khó có thể chịu nổi.

Nhưng rất nhanh Hứa Nguy liền lớn tiếng châm chọc: - Tiểu tử, ngươi thật như không có bản lĩnh gì à? Chuyến này xong rồi, ngươi tiếp tục đi.

Dương Khai liếc nhìn lão cười lạnh.

Vừa rồi hắn sở dĩ bắn ra Kim Huyết Ti là muốn thử xem uy lực của Thất Diệu Bảo Quang có đúng như đồn đại vậy không, giờ có kết quả rồi chắc chắn sẽ không thử nữa.

Làm sao đào được gốc Thiên Anh Thảo kia hắn cũng sớm có suy tính. Bất kể như thế nào, Thiên Anh Thảo giá trị xa xỉ vậy hắn không muốn bỏ qua, càng không muốn để Hứa Nguy cùng Tử Long hai người họ chiếm được Thiên Anh Thảo.

Bỏ qua chế nhạo của Hứa Nguy hắn khoanh chân ngồi xuống.

Ngay sau đó hắn đưa tay xuất ra một chiêu. Một cây kim quang rực rỡ thoạt nhìn giống người đá bỗng xuất hiện trước mặt Dương Khai.

Thạch Khổi số hai.

Thạch Khổi số hai là pháp thân của Dương Khai, ban đầu lúc sinh ra ở Lăng Tiêu Tông, Thạch Khổi này vốn linh khí thiếu hụt, dù có thể sống nhưng lại không có thần trí tự mình, không thể tự mình hành động, nó chính là tộc người ngây ngốc nhất Thạch Khổi cho nên Dương Khai dùng nó như pháp thân tự mình.

Vì lúc nó sinh ra Dương Khai rót vào đó không ít Kim huyết nên thoạt nhìn nó sáng vàng rực rỡ, có chút khác với Thạch Khổi khác.

Cho tới nay pháp thân này đều không có tác dụng gì quá lớn, lúc cùng địch nhân tranh đấu Dương Khai có chim lửa Lưu Viêm cùng Tiểu Tiểu hai đại trợ lực cũng đã đủ rồi, pháp thân tồn tại hắn vẫn luôn cất giấu.

Nhưng thời khắc này chính là lúc tốt nhất để dùng tới nó.

Dương Khai không dám mạo hiểm thả Tiểu Tiểu ra, dù sao Tiểu Tiểu là trợ lực lớn nhất của hắn, nếu thực xảy ra chuyện gì ở trong Thất Diệu Bảo Quang này thì tổn thất liền rất lớn.

Thạch Khổi chủng tộc này không phải là thân máu thịt, sẽ không e ngại Thất Diệu Bảo Quang, mà trời sinh linh trí thiếu hụt nên càng không sợ Thất Diệu Bảo Quang tiêu diệt thần hồn lực lượng. Điều duy nhất cần lo lắng chính là một phần phân thần của Dương Khai.

Pháp thân Thạch Khổi muốn hành đồng, Dương Khai nhất định phải đem phân thần ôn dưỡng trong thức hải của mình rót vảo cơ thể pháp thân thì mới có thể khống chế nó hành động.

Cũng không biết Thất Diệu Bảo Quang có thể xuyên thấu qua pháp thân thân thể gây sát thương cho mình hay không.

Nhưng chuyện như vậy dù sao cũng phải thử một lần mới biết được. Dương Khai quyết định, liền đưa tay tới chỗ pháp thân.

Một luồng phân thần luôn được ôn dưỡng trong thức hải lập tức được rót vào trong pháp thân, hai tròng mắt vốn ngốc trệ của nó trong khoảnh khắc trở nên linh động.

Mà bản thân Dương Khai thời khắc này cũng cảm thấy mình dường như phân làm hai, hắn không những có cảm giác cùng tầm mắt của bản thân mình mà còn có tầm mắt cùng cảm giác của pháp thân, pháp thân giờ khắc này sinh ra một loại cảm giác huyết mạch tương liên với hắn, cực kỳ kỳ diệu.

Khống chế được pháp thân, hắn đứng tại chỗ hơi hoạt động tay chân, thích ứng thấn thể nặng nề.

- Đây là cái gì. Ở một bên, Tử Đông Lai nét mặt lộ vẻ ngạc nhiên kinh ngạc nhìn Thạch Khổi sáng vàng rực rỡ, đầu óc mơ hồ.

Hắn căn bản chưa từng nhìn thấy loại tồn tại kỳ lạ này, hòn đá người kia không giống như vật chết khôi lỗi gì mà ngược lại giống như có thêm tính mạng, vô cùng kỳ lạ.

Tuy rằng khí tức tảng đá này truyền tới cũng không cường đại nhưng là thứ hắn chưa từng thấy qua cho nên muốn hỏi phụ thân mình.

Hắn vốn tưởng rằng với kiến thức và sự từng trải của phụ thân mình, nhất định sẽ biết được điều gì đó, đâu biết Tử Long trầm mặc một hồi lâu mới trầm mặc nói: - Vi phụ cũng không biết đây là cái gì.

Tử Đông Lai lập tức khiếp sợ.

Trong tinh vực vẫn còn có sự tồn tại mà phụ thân không biết? Hắn kìm lòng không được nhìn lại phía Hứa Nguy nhưng rất nhanh liền phát hiện vị trưởng lão của Di Khí Sào Huyệt này cũng có vẻ như không biết gì, lão đang cau mày quan sát, sắc mặt lộ vẻ mờ mịt.

Tới hắn cũng không biết.

Cái tên họ Dương này từ đâu tới mà đến hai vị Hư Vương Cảnh cũng không nói ra được lai lịch, Tử Đông Lai hơi khiếp sợ.

Nhưng ngay sau đó trong lòng Tử Đông Lai máy động theo bản năng khẽ nói: - Hắn không phải là để vật này…

Tuy rằng hắn không biết Thạch Khổi nhưng cũng nhìn ra Thạch Khổi không phải một thân máu thịt, vật như vậy đi vào trong Thất Diệu Bảo Quang hẳn là không thành vấn đề. Nói vậy Dương Khai thực sự có thể thu được gốc Thiên Anh Thảo còn lại.

Ý thức được điểm này Tử Đông Lai sắc mặt trầm xuống, nhớ lại lời vừa rồi mình nói từ tuyệt kinh mạch tâm tình hắn lập tức thấy khó chịu.

Người cũng cảm thấy không xong rồi chính là Hứa Nguy.

Tử Đông Lai nói chỉ là muốn tự tuyệt kinh mạch của mình nhưng lão lại muốn gọi Dương Khai là ông nội, nếu thực để Dương Khai đoạt được Thiên Anh Thảo…

Má nó, Thất Diệu Bảo Quang sao còn không lui đi. Hứa Nguy trong lòng thầm chửi không ngừng, hận không thể thi triển bí thuật để xua đuổi Thất Diệu Bảo Quang rồi phát khởi công kích hướng về Dương Khai.

Trong mắt ba người, Dương Khai đã khống chế pháp thân hướng phía trước bước ra một bước tiến vào trong Thất Diệu Bảo Quang.

Vừa tiến vào phạm vi Bảo Quang che phủ, Dương Khai liền cảm giác cả người trầm xuống như có tảng đá lớn vạn cân đè xuống người mình, Thất Diệu Bảo Quang này thậm chí có uy năng lĩnh vực Hư Vương Cảnh, chỗ tia sáng bao trùm không gian đặc sệt rất khó đi tới.

Sau khi trải qua thời gian ngắn ngủi quan sat Dương Khai phát hiện phân thần mình ký thác vào cơ thể pháp thân kia không có tổn thương gì, Thất Diệu Bảo Quang tất cả đều bị ngăn ở bên ngoài pháp thân, không thể xâm nhập vào trong cơ thể.

Sự phát hiện này làm lòng hắn vui mừng, xem ra suy đoán của mình không sai, Thất Diệu Bảo Quang bỏ qua thuộc tính phòng ngự, là nhằm vào thân máu thịt, nếu không phải thân máu thịt tồn tại sẽ không bị khắc chế.

Nói vậy, sau nếu phát hiện thiên tài d idaj bảo nữa nếu không thể tự mình đi đào thì hoàn toàn có thể cho pháp thân xuất động.

Trong lòng nghĩ vậy, Dương Khai tiếp tục khống chế pháp thân hướng tới phía trước.

Luồng phân thần kia thừa kế ý chí của hắn cùng tu vi cảm ngộ cảnh giới, cho nên tuy rằng pháp thân bản thân không tính là cường đại nhưng cũng có thể vận dụng được lực lượng không gian.

Một cỗ bí thuật không gian dao động vây quanh pháp thân làm giảm áp lực lên pháp thân, tốc độ của nó cũng thay đổi nhanh đáng kể.

Khoảng cách hai mươi trượng dưới từng bước đẩy tới của pháp thân đã được kéo gần lại với tốc độ cực nhanh.

Hứa Nguy sắc mặt tối sầm.

Lão coi như đã nhìn ra gốc Thiên Anh Thảo kia cũng trốn không nổi ma chưởng của Dương Khai, nhưng đây chưa phải mấu chốt vấn đề mà chính là những điều mình vừa nói.

Lão tất nhiên không thể đi gọi Dương Khai là ông nội, lời này nếu gọi ra sau này lão cũng không cần phải xuất đầu lộ diện mà hãy về Di Khí Sào Huyệt né tránh cả đời vĩnh viễn không nhìn ai.

Nhưng nếu không thực hiện thì không khỏi bị Dương Khai chế nhạo, tiểu tử này lời nói ác độc, công lực thâm hậu Hứa Nguy đã được lĩnh giáo.

Lão âm thầm đau đầu sắc mặt rất khó coi.

Khoảng thời gian mười mấy hơi thở pháp thân đã tới phía trước gốc Thiên Anh Thảo, Thạch Khổi thứ này bàn tay tuy rộng lớn dày nhưng dưới sự khống chế của Dương Khai nó đã lấy được Thiên Anh Thảo một cách hoàn hảo, sau đó xoay người từng bước hướng quay về chỗ Dương Khai.

Chờ tới khi pháp thân trở về, Dương Khai nhận lấy Thiên Ảnh Thảo, lấy ra cất vào hộp đã chuẩn bị sắt rồi mới cười tủm tỉm thu hồi phân thần cùng pháp thân.

Ngay sau đó hắn quay đầu nhìn Hứa Nguy.

- Thế nào, thua là không nhận? Dương Khai cười lạnh:

- Không phải mới vừa có người muốn gọi ta là ông nội sao?

Hứa Nguy lập tức có chút thẹn quá hóa giận sầm nét mặt trừng mắt nhìn Dương Khai như muốn ra tay đánh.

Lão quyết định chủ ý chơi xấu, dù sao Dương Khai cũng chẳng thể làm gì lão.

Dương Khai cười chế giễu một tiếng nhìn Tử Đông Lai: - Không phải vừa rồi còn có người nói muốn tự tuyệt kinh mạch sao?

Tử Đông Lai cả giận nói: - Ngươi là cái thá gì dám để cho bổn thiếu chủ tự tuyệt kinh mạch?

Dương Khai vỗ tay cười:

- Vốn các ngươi đều nói chuyện như cứt.

Tử Long hừ lạnh một tiếng: - Tiểu tử, lão phu khuyên ngươi một câu, làm người hãy để một đường đi lại, sao phải làm tuyệt tình như vậy.

- Để lại một đường? Dương Khai không ngừng cười lạnh: - Đối với thứ rác rưởi các ngươi thì không cần thiết đâu.

- Tiểu tử ngươi nói chuyện hãy để ý một chút, ngươi đừng quên Thất Diệu Bảo Quang này một lúc sẽ lui đi, đến lúc đó ngươi sẽ có kết quả như nào chắc ngươi có thể tưởng tượng được? Tử Long hí mắt nhìn Dương Khai con ngươi lộ ánh hàn quang lành lạnh.
Advertisement
';
Advertisement