Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Không sai, tiểu tử, ngoan ngoãn đem những gì ngươi vừa đào được toàn bộ lấy ra, vứt trên mặt đất, sau đó sẽ quỳ xuống dập đầu mấy tiếng nhận sai, lão phu đảm bảo đợi lại nữa bảo quan tán đi, không xuất thủ với ngươi, tha ngươi một mạng! Hứa Nguy ở một bên gào thét.

Hại đại cường giả Hư Vương Cảnh lần này quả thật là cực kì mất mặt, cho nên đối với Dương Khai căm thù đến tận xương tủy, nhưng khiến hai người cảm nhận được may mắn chính là, Thất Diệu Bảo Quang rất nhanh muốn lui về, nhịn Dương Khai ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng đã tới lúc khiến hắn trả giá đắt, trong lòng hai người đều cực kì vui sướng.

Một khi đợi Thất Diệu Bảo Quang lui đi, cho dù Dương Khai tinh thông lực lượng không gian thì như thế nào?

Uy năng lĩnh vực của hai vị cường giả Hư Vương Cảnh vừa xuất ra, hắn có chạy đằng trời!

Chỉ cần bắt được Dương Khai, chẳng những có thể giải mối hận trong lòng, Ngộ Đạo Hoa, Vấn Tâm Lan và Thiên Anh Thảo mà Dương Khai đào được lúc trước cũng thuộc về mình.

Bọn họ âm thầm mong đợi một khắc kia.

- Các ngươi cho là mình ăn chắc ta? Dương Khai vẻ mặt khinh thường nhìn Tử Long, rồi lại nhìn Hứa Nguy, ngoài dự liệu của hai người, trên mặt hắn lại không có chút kinh hoảng thần sắc thất thố nào, ngược lại là một biểu tình nắm chắc phần thắng, dường như căn bản cũng không có ý tứ e ngại.

Tử Long nhíu mày, không biết Dương Khai rốt cuộc là đang hư trương thanh thế, hay là thật có chỗ dựa vào.

- Tiểu tử ngươi lại đang có cái mưu ma chước quỷ gì? Lão phu khuyên ngươi một câu, ngoan ngoãn cùng lão phu hợp tác, như thế ngươi còn có cơ hội sống sót! Hứa Nguy trầm giọng quát.

- Buồn cười, trên đời lại có loại người vô tri như ngươi. Dương Khai ha ha nở nụ cười, bỗng nhiên có chút mất hứng nói: -Quên đi, lười theo các ngươi chơi, Thất Diệu Bảo Quang này một lát nữa sẽ phải rút lui, ta đi trước một bước, các ngươi cứ từ từ mà đợi đi!

Vừa nói, Dương Khai vừa nhẹ nhàng mà phất phất tay.

- Đi trước một bước? Tử Long chân mày chíu chặt hơn, trong lòng bỗng nhiên nỗi lên một phỏng đoán khiến hắn cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ nói tiểu tử này…

Niệm đầu còn chưa có chuyển hoàn, con ngươi của hắn liền đột nhiên trợn tròn. Khiếp sợ vận phần nhìn động tác của Dương Khai, trên mặt nổi lên biểu tình không thể tưởng tượng nổi, gần như không thể tin được vào hai mắt của mình.

Hắn nhìn thấy Dương Khai xoay người, một chân bước vào trong khe nứt không gian, sau đó thân hình dần dần che kín, biến mất không thấy.

Tiểu tử này nhưng lại chui vào trong khe nứt không gian!

Tử Long hít ngược một hơi khí lạnh!

Bên kia, Hứa Nguy cũng há to miệng. Dường như muốn nói gì đó, nhưng không thể nói ra, trên mặt khiếp sợ so với Tử Long cũng không tốt hơn.

- Hắn, hắn hắn… Tử Đông Lai có chút lắp bắp nói không nên lời, tay chỉ phương hướng biến mất của Dương Khai. Hắn đã nửa ngày cũng không nói được một câu đầy đủ.

- Hứa trưởng lão! Lâu sau, Tử Long mới hít một hơi thật sâu, sắc mặt âm trầm nói: -Xem ra, chúng ta đều coi thường trình độ lực lượng không gian của hắn.

Hứa Nguy gật gật đầu, thần sắc nặng nề nói: -Không sai, dám không chút kiêng kị xông vào trong khe nứt không gian, trình độ lực lượng không gian của tiểu tử này không dám nói là sau này không có ai theo kịp. Chỉ sợ là chưa từng có ai.

- Hứa trưởng lão, không cần ta nói, chắc hẳn ngươi cũng biết một võ giả tinh thông lực lượng không gian rốt cuộc kinh khủng bậc nào, hắn hôm nay là Phản Hư tam tầng cảnh, nếu để cho hắn tìm được cơ hội tấn thăng Hư Vương Cảnh, ngày sau…

- Hắn không có ngày sau, lão phu ở đây tìm cơ hội giết hắn! Hứa Nguy thần sắc thâm độc.

Tử Long hài lòng gật gật đầu: -Nếu như thế, ân oán hai ta tạm thời không nói. Bổn tọa cũng sẽ dốc toàn lực tìm tung tích của hắn, cần phải ở trong Thất Lạc Chi Địa nhổ cổ tận gốc.

Hai người đều ý thức được tương lại kinh khủng của Dương Khai, đều kinh hồn táng đảm, không dám để mặc cho Dương Khai tiếp tục phát triển, quyết định chủ ý muốn ở trong Thất Lạc Chi Địa kết thúc tính mạng Dương Khai.

Bọn họ vài ba câu liền thương nghị thỏa đáng, tạm thời kết làm đồng mình.

Đúng lúc này, người vẫn không thể hồi phục tâm thần Tử Đông Lai bỗng nhiên kinh hô một tiếng. Chỉ vào phía sau Hứa Nguy hét lớn: -Hắn, hắn…

Tử Long ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Hứa Nguy, ngay sau đó. Đồng tử không khỏi co rút lại, hô lớn: -Nguy hiểm!

Nghe được tiếng la hét, Hứa Nguy lúc này mới phản ứng được, không đợi lão quay đầu lại nhìn, sau lưng đã vang lên một âm thanh khiến quen thuộc lại khiến lão chán ghét đến tận thâm tâm: -Ha ha ha, cháu trai, ông nội đến giáo huấn ngươi đây!

Là Dương Khai!

Hứa Nguy sắc mặt đại biến, làm sao cũng không nghĩ tới Dương Khai lại có thể đi ra từ trong khe nứt không gian sau lưng mình, hướng mình phát khởi đánh lén.

Một cỗ lực lượng nóng rực từ phía sau lưng đánh úp tới, đồng thời kình phong điếc tai.

Hứa Nguy thầm kêu không xong, đồng thời hung mãnh thúc giục thánh nguyên của mình, chỗ sau lưng biến thành một tầng phòng hộ dày đặc, đồng thời vội vàng xoay người, muốn mặt đối mặt với Dương Khai.

Động tác của lão rất nhanh, nhưng Dương Khai còn nhanh hơn.

Thánh nguyên của lão vừa mói thúc dục, Hứa Nguyên liền cảm giác sau lưng của mình bị một quyền đánh trúng, quyền đó tích chứa lực đạo cực kì kinh khủng, quyền kình bộc phát ra, suýt nữa đánh tan thánh nguyên hộ thân của lão.

May mắn tu vi cảnh giới của lão so với Dương Khai cao hơn một tầng, nếu không riêng một quyền này liền đủ để khiến lão mất sức chiến đấu.

Quả là như thế, một quyền này không phải thừa nhận nguy hiểm, Hứa Nguy chỉ cảm thấy khí huyết trong ngực quay cuồng, sắc mặt không khỏi hơi trắng nhợt, thân mình không tự chủ được lảo đảo đi về phía trước.

Mà phía trước cách đó không xa kia, lại là Thất Diệu Bảo Quang khiến cho mọi người đều tránh như thấy rắn rết.

- Không xong! Hứa Nguy kinh hô một tiếng, cả người toát ra một thân mồ hôi lạnh, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phóng thích vực tràng Hư Vương Cảnh của bản thân, đồng thời cắn vào đầu lưỡi, hộc ra tinh huyết, hai chân hung hăng giẫm một cái trên mặt đất.

Trong phút chốc, hai chân hắn cắm vào ba trượng trong lòng đất, thân thể xông về phía trước mạnh mẽ dừng lại

Xuy xuy xuy…

Tiếng vang chói tai truyền ra, Hứa Nguy mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Mặc dù phản ứng của lão không chậm, làm tất cả đều cực kì hợp lý, nhưng vẫn như cũ không thể hoàn toàn dừng lại tự mình có khuynh hướng đi tới, một cánh tay bị Thất Diệu Bảo Quang quét trúng, trong phút chốc, trên cánh tay liền truyền đến đau đớn thấu xương, phóng mắt nhìn tới, máu thịt trên cánh tay mục nát sạch sẽ tốc độ vô cùng nhanh, lộ ra xương trắng cùng kinh mạch.

Vẫn chưa xong, Dương Khai đứng sau lão đã ra tay lần hai.

Cảm nhận được sát khí của Dương Khai, Hứa Nguy giận tím mặt, cắn răng quát: -Tiểu tử, chớ có coi thường lão phu!

Trong lúc nói chuyện, thân thế lại toát ra hào quang chói mắt, kèm theo tiếng xuy xuy vang lên, từng đạo kình khí kinh khủng từ lỗ chân lông trên người hắn bắn ra bốn phương tám hướng.

Dương Khai thần sắc đột nhiên trở nên ngưng trọng, ý thức được đây là Hứa Nguy liều chết, không thể chính anh kỳ phong, vội vàng thu hôi công kích, thoát ra lui về sau, đồng thời lấy ra Kim Huyết Ti, nhưng luyện ra huyết thuẫn cản trở trước mặt mình.

Đương đương đương…Tiếng động liên tiếp truyền ra, Dương Khai bị từng luồng lực đạo va chạm khí huyết không thông.

Hắn nhìn Hứa Nguy gần trong gang tấc, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, không tiếp tục xuất thủ, mà phiêu nhiên lui về phía sau, ngã vào khe nứt không gian phía sau Hứa Nguy.

Khi thân ảnh hắn sắp biến mất trong khoảnh khắc, tiếng nói rét lạnh của hắn truyền vào tai hai cha con Tử Long và Tử Đông Lại: -Ta sẽ ẩn nặc trong khe nứt này, một đường theo cùng, các vị nhất định sẽ không cô đơn.

Nghe nói như vậy, Tử Đông Lai kìm lòng không đặng rùng mình một cái, bàn chân đều có chút rút gân, ngay sau đó, hắn liền vội vàng xoay người, mặt quay về khe nứt không gian sau lưng mình, đôi mắt trợn to, nhìn chằm chằm.

Dường như sợ Dương Lại lại từ bên cạnh mình đánh ra.

Sự tồn tại của Dương Khai, đã hoàn toàn là ác mộng của hắn!

- A…

Bên cạnh, tiếng kêu thảm thiết của Hứa Nguy truyền ra, chỉ trong chốc lát, Thất Diệu Bảo Quang mục nát kinh khủng đã đem nửa cánh tay hắn ăn mòn sạch sẽ, nhanh chóng lan tràn đến bả vai hắn.

Hắn cắn răng, thần sắc dữ tợn, liều mạng thúc giục thánh nguyên, muốn ngăn cản Thất Diệu Bảo Quang tạo thành tổn thương với mình.

Nhưng bất luận hắn làm như thế nào cũng thấy đều là phí công.

Mắt nhìn thấy tình huống càng ngày càng ác liệt, Hứa Nguy lúc này mới ác tâm, cũng chỉ có thể rạch một cái trên bả vai mình.

Cánh tay còn sót lại rơi xuống đất, nơi bả vai một cỗ máu tươi phun tung tóe.

Cơn đau kéo tới, Hứa Nguy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân hình hơi lảo đảo, vội vàng vận chuyển lực lượng lưu chuyển tổ chức máu tươi, đồng thời lấy ra mấy viên linh đan trong nhẫn không gian của mình nhét vào trong miệng.

Lão thậm chí cũng không dám khoanh chân ngồi xuống luyện hóa, mà trước tiên xoay người, giống với Tử Đông Lai, cảnh giác nhìn chăm chú khe nứt không gian sau lưng, đề phòng Dương Khai lần nữa hồi mã thương.

Dương Khai lần này đánh lén tuy rằng không thể đánh chết lão nhưng lại phế bỏ một cánh tay của lão, coi như là thành quả rõ rệt.

Không khí vô cùng ngưng trọng, bất luận là Hứa Nguy hay Tử Đông Lại, đều là không dám thở hổn hển, tâm thần khẩn trưởng cực điểm.

Mặc dù là Tử Long, cũng không dám có chút lơ là, phân ra thần niệm chú ý tình hình khe nứt không gian sau lưng…

Thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm như vậy.

Chờ đến khi trong dược cốc thâm sâu truyền đến động tĩnh hít khí, chờ đến lúc Thất Diệu Quang Bảo rút lui như thủy triều, Tử Đông Lai mới hung hăng thở ra một hơi, như được đại xá, trước tiên tránh đi vị trí hiện tại của khe nứt không gian, đi tới nơi tương đối an toàn.

Hứa Nguy cũng như vậy.

Lão là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, thấy được khe nứt không gian, thì như là thấy được một người đáng ghét muốn từ bên trong nhảy nhót đi ra, bộ dạng muốn đánh lén mình.

Nhưng là…mặc dù Thất Diệu Bảo Quang rút lui, tạm thời không cần lo lắng Dương Khai đánh lén, nhưng Hứa Nguy vẫn không thể giải nguy.

Lão tái nhợt nghiêm mặt, đứng tại chỗ, cảnh giác nhìn chăm chú vào Tử Long cách đó không xa, thánh nguyên âm thầm ngưng tụ, bày ra tùy thế tùy thởi chuẩn bị trốn chạy.

Tuy rằng vừa rồi lão và Tử Long tạm thời đạt thành hiệp nghị, muốn cùng nhau đối phó Dương Khai, nhưng lão chưa quên cừu hận giữa Di Khí Sào Huyệt và Tử Tinh, chưa quên chênh lệch giữa lập trường và tu vi cảnh giới của hai người.

Tử Long nếu hiện tại xuất thủ đối phó lão, Hứa Nguy đoán chừng bản thân mình sợ là lành ít dữ nhiều.

Thời kì toàn thịnh lão có lẽ còn nắm chắc trốn khỏi tay Tử Long bảo toàn tính mạng, nhưng là dưới tình hình trước mắt…khó!

- Hứa trưởng lão, bổn tọa khuyên ngươi không nên nghĩ chạy trốn! Tử Long lạnh nhạt nhìn lão, -Tử Khí Trường Hà Quyết của bổn tọa ngươi chắc biết được một hai, với thủ đoạn của bổn tọa, ngươi bây giờ cũng không phải là có thể chống lại.

Hứa Nguy thê thảm cười, trong lòng mắng thầm không dứt, thật là sợ cái gì cái đó liền tới.

Tử Long này hiển nhiên đã có tính toán bỏ đá xuống giếng, hắn căn bản cũng không có tính toán bỏ qua cho mình, nếu là mình thật chạy thoát. Tử Long tuyệt đối sẽ xuất thủ.
Advertisement
';
Advertisement