Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Tử huynh, cần gì chứ! Hứa Nguy nặn ra một tia mỉm cười khó coi, -Hứa mỗ từ đầu đến cuối đều không phải đối thủ của ngươi, ngươi nếu thật muốn giết ta, Hứa mỗ cũng không có năng lực phản kháng.

Nhưng là Tử huynh đừng quên, tên tiểu tử kia nói là hắn sẽ một mực ấn nặc trong cái khe kia, lệnh công tử chẳng qua chỉ là tu vi Phản Hư tam tầng cảnh, nếu là bị tiểu tử kia đánh lén, hậu quả sẽ thế nào Tử Huynh phải rõ ràng chứ.

- Điểm này bổn tọa tự nhiên cũng biết. Tử Long thần sắc lạnh nhạt như cũ, -Nhưng, chuyện này có quan hệ gì tới ngươi? An nguy của khuyển tử, bổn tọa tự sẽ chú ý.

- Không thể nói như vậy. Hứa Nguy lắc lắc đầu, -Có lão phu ở đây, ít nhiều cũng có thể phân tán một chút lực chú ý của tiểu tử kia không phải sao?

Tử Long nhíu mày, bộ dáng như đang trầm tư, một hồi lâu, mới nâng mi mắt lên nói: -Hứa trưởng lão nói không sai.

Hứa Nguy lập tức thở nhẹ một hơi.

- Nhưng…Hứa trưởng lão tình hình hiện giờ của ngươi cũng không lạc quan, mặc dù có thể kềm chế, lại có được thành quả bao nhiêu? Bổn tọa thật ra rất thích nhân cơ hội này giết ngươi, báo thù rửa hận cho những đệ tử đã chết của Tử Tinh ta.

Tử Long hơi hí mắt ra, trong mắt ẩn chứa có sát khí lóe lên.

Hứa Nguy mới vừa buông xuống tâm tư, lại lần nữa nhảy lên, âm thầm kêu khổ đồng thời ở trong lòng cũng mắng chửi Dương Khai xối xả, nếu không có Dương Khai vừa rồi đánh lén, lão sao có thể lưu lạc tới mức này kêu trời trời không ứng, kêu đất đất chẳng hay.

Tử Long hừ lạnh một tiếng: -Hứa trưởng lão, chớ nói bổn tọa không để cho ngươi cơ hội, bây giờ bổn tọa cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ta giết ngươi, xong hết mọi chuyện!

Hứa Nguy trầm giọng hỏi: -Thứ hai thì sao?

- Giao ra thần hồn lạc ấn của ngươi, từ nay về sau, nghe theo mệnh lệnh của bổn tọa! Tử Long chắp hai tay sau lưng, làm mặt tỉnh nhìn Hứa Nguy, -Ngươi tự chọn đi, ngươi cũng là người trải qua sóng to gió lớn, chắc hẳn sẽ có quyết định sáng suốt.

- Giao ra thần hồn lạc ấn! Hứa Nguy sắc mặt lạnh lùng, như muốn cùng Tử Long trở mặt ngay tại chỗ. Nhưng nghĩ tới có thể sẽ có hậu quả nên cường ngạnh đem cơn giận áp chế xuống.

Giao ra thần hồn lạc ấn của bản thân, vậy ý nghĩa là sau này mình phải nghe theo Tử Long phân phó, nếu không, hắn sẽ có ý niệm có thể làm cho mình sống không bằng chết!

Nhưng nếu là không giao ra, bản thân lão phải chết không thể nghi ngờ!

Hứa Nguy bất ngờ phát hiện, Tử Long so với Dương Khai càng làm cho lão chán ghét!

Dương Khai chẳng qua chỉ là giở chút thủ đoạn tâm cơ miệng nói không tha cho người, nhưng Tử Long thân là chủ nhân của Tử Tinh, là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong Tinh Vực, mà cũng làm loại chuyện xấu xa bỏ đá xuống giếng này, thật sự là làm người không biết xấu hổ!

- Thời gian không nhiều lắm. Bổn toạ kiên nhẫn cũng có hạn, Hứa trưởng lão, ngươi suy nghĩ nhanh một chút. Tử Long lời nói tuy nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tai Hứa Nguy, giống như là bùa đòi mạng khiến lão đau khổ vạn phần.

Lão lộ vẻ mặt khổ sở, một hồi lâu, mới cắn răng nói: -Được. Lão phu gặp hạn, ngươi muốn thần hồn lạc ấn của lão phu, lão phu cho ngươi! Nhưng, còn xin Tử huynh ngày sau không nên quá làm khó lão phu!

Tử Long hài lòng gật gật đầu, nói: -Bổn tọa tất nhiên sẽ không làm khó ngươi, bởi vì..thu thần hồn lạc ấn của ngươi không phải là bổn tọa, mà là khuyển tử!

- Cái gì? Là Tử Đông Lai? Hứa Nguy quát to một tiếng, nhìn về phía Tử Đông Lai. Trên mặt một mảnh thần sắc tức giận.

Tử Đông Lai cũng ngẩn ra nhưng ngay sau đó, thần sắc mừng như điên, cảm kích nhìn phụ thân của mình.

Mặc dù hắn là thiếu chủ Tử Tinh, cũng có chút quyền lợi có thể điều động cường giả Hư Vương Cảnh Tử Tinh vì hắn làm việc, nhưng loại điều động này cũng rất được hạn chế, những cường giả Hư Vương Cảnh kia có ai không mắt cao hơn đỉnh đầu?

Muốn bọn họ thay mình làm việc mỗi lần đều phải ra giá cao mới được.

Nhưng là giờ này lại có một cơ hội có thể để mình hoàn toàn nắm trong tay một cường giả Hư Vương Cảnh, loại chuyện tốt này giống như may mắn trời cho, Từ Đông Lai lập tức hạnh phúc chóng mặt, đối với phụ thân của mình cảm động đến rơi nước mắt.

Nghĩ tới đây Tử Đông Lai sắc mặt trầm xuống, nhìn Hứa Nguy nói: -Thế nào, Hứa trưởng lão không phải là cho rằng với thân phận của bổn thiếu chủ, không có tư cách nắm trong tay thần hồn lạc ấn của ngươi? Nếu là như vậy, bổn thiếu chủ không cần cũng được, bổn thiếu chủ không bao giờ làm việc ép buộc kia.

Hắn phen này giải thích có vẻ đâu ra đấy, không mất đi thân phận thiếu chủ Tử Tinh, nhưng Hứa Nguy lại tức giận mắng chửi trong lòng.

Giờ này ngươi là dao thớt, ta là thịt cá, đâu còn có cho lão cơ hội phản kháng? Huống chi, lão trước đây đã nhượng bộ, mặc dù hiện tại biết chuyện giống như tự mình phỏng đoán, cũng không có tâm kháng cự lắm.

Có đôi khi chuyện chính là như vậy, lui một bước, liền sẽ có bước thứ hai, bước thứ ba…

Nghĩ nghĩ, Hứa Nguy nặn ra vẻ tươi cười nói:

- Thiếu chủ nghiêm trọng, thiếu chủ “rồng trong loài người”, tương lai thành tựu nhất định cao hơn lão hủ? Có thể vì thiếu chủ dốc sức là vinh hạnh của lão hủ.

- Ngươi rất tốt! Tử Đông Lai mỉm cười, giờ khắc này, tâm tình bị Dương Khai làm cho lo lắng trở thành hư không, Tử Đông Lai tâm tình sung sướng đến cực điểm, trong lòng âm thầm nảy sinh ác độc, nếu là gặp lại Dương Khai, nhất định phải để Hứa Nguy đánh chết hắn, xuất ra ác khí trong lòng.

Hứa Nguy tuy rằng bởi vì Thất Diệu Bảo Quang mà mất một tay, nhưng loại tổn thương này đối với thực lực Hư Vương Cảnh như lão thật ra cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, lão vẫn là cường giả người khác nghe thấy đã sợ mất mật.

- Hứa trưởng lão, xin mời! Để tránh đêm dài lắm mộng, Tử Long thúc giục.

Hứa Nguy mặc dù không cam lòng, cũng không khỏi khỏi không ngưng luyện ra thần hồn lạc ấn của mình, từng bước một hướng phía Tử Đông Lai, đi tới trước mặt hắn, đem thần hồn lạc ấn của mình khắc ở trong cơ thể hắn.

Mà trong cả quá trình này, Tử Long một mực cảnh giác nhìn lão, khiến lão căn bản không có cơ hồi giở thủ đoạn gì.

Làm xong hết thảy, Hứa Nguy buồn bã thất thần.

Từ giờ khắc này, lão không còn là trưởng lão Di Khí Sào Huyệt, mà là tùy tùng bên cạnh Tử Đông Lai, một đả thủ…không còn có tự do của mình.

Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Nguy bỗng nhiên biến sắc, giờ khắc này lão cảm thấy thức hải của mình chợt sôi trào, trong đầu truyền đến cơn đau khiến lão gần như không thể chịu đựng được.

Lão thân là cường giả Hư Vương Cảnh, cũng không chống lại được loại hành hạ và đau khổ này.

Lão không khỏi hét thảm lên, thân hình cứng đờ té xuống đất, tay ôm đầu, không ngừng lăn lộn.

Lão rất nhanh ý thức được rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cố chống đỡ tinh thần, cắn răng nói: -Thiếu chủ, ngươi tại sao..

- Ồ…thật đúng là có hiệu quả. Tử Đông Lai nhìn Hứa Nguy ngã trên mặt đất hét thảm, trên mặt không có chút thương hại nào, ngược lại thanh thản ngắm nhìn, đồng thời không ngừng gây áp lực cho phần thần hồn lạc ấn trong cơ thể mình.

Tiếng kêu của Hứa Nguy càng ngày càng thảm, càng ngày càng mãnh liệt, lão không ngừng kêu thảm: -Thiếu chủ, mau dừng tay, tiếp tục như vậy, lão hủ sẽ phải hồn phi phách tán, a!

- Lão hủ? Tử Đông Lai trong mắt hàn quang lóe lên một cái. -Ngươi tự xưng lão hủ trước mắt ai ở đây? Ai cho ngươi có tư cách?

- A! Lão…lão nô sai rồi, thiếu chủ dừng tay đi, lão nô sau này không dám.

- Ha ha ha! Ngươi thật cơ trí, xem ra sau này chính là một con chó không sai! Tử Đông Lai cười ha hả, trên mặt trạng thái dữ tợn, cứ như thế hành hạ một cường giả Hư Vương Cảnh, khiến hắn được thỏa mãn.

Dương Khai trước đây nhiều lần vũ nhục hắn vì không biết cắn người chỉ biết kêu loạn như chó, giờ này hắn đem phần oán khí này phát tiết trên người Hứa Nguy.

- Được rồi, Hứa trưởng lão dầu gì cũng là tiền bối, sau này không được như vậy! Tử Long liếc nhìn con trai mình lạnh nhạt ra lệnh.

- Vâng! Tử Đông Lai lên tiếng, lúc này mới buông tay.

Cơn đau thức hải trong Hứa Nguy tan đi trong khoảnh khắc, dù là như thế, lão vẫn như cũ vô lực đứng dậy, nằm trên đất một hồi thật lâu, mới lắc lắc lư lư bò dậy, mi mắt rủ xuống, lóe lên một tia oán độc.

Nghĩ lão thân là cường giả Hư Vương Cảnh, còn là trưởng lão Di Khí Sào Huyệt, giờ này chẳng những thần hồn lạc ấn bị người khác khống chế, còn bị một tiểu bối làm nhục hành hạ, oán khí này làm sao có thể nuốt xuống được?

Nhưng giờ này ở dưới mái hiên của người khác, không thể không cúi đầu, Hứa Nguy tự nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức biểu lộ ra trên mặt.

Lão đem tất cả đều giấu rất kỹ, chỉ đợi ngày sau tìm được cơ hội, khiến cha con Tử Long trả lại gấp bội.

- Hứa trưởng lão ngươi sẽ không có ý kiến gì với bổn thiếu chủ đi? Vừa rồi bổn thiếu chủ chỉ là nhất thời mới lạ, hơi thí nghiệm thôi, dù sao trước đây bổn thiếu chủ chưa bao giờ nắm trong tay thần hồn lạc ấn của một cường giả Hư Vương cảnh, đối với chuyện này cảm thấy rất xa lạ. Tử Đông Lai chăm chú nhìn Hứa Nguy, bên khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, lên tiếng hỏi.

- Không dám không dám! Hứa Nguy vừa thở dốc vừa khúm núm, -Thiếu chủ ngày sau mặc dù xưng hô tên của lão nô cũng được, Hứa trưởng lão ba chữ tuyệt đối không dám nhận, về phần việc vừa rồi, lão nô tự nhiên không dám tự ý.

- Như thế rất tốt! Tử Đông Lai hài lòng gật đầu,

- Cẩn thận đi theo bổn thiếu chủ, bảo vệ an toàn cho bổn Thiếu chủ, ngày sau đợi bổn thiếu chủ cường đại rồi, tự nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi.

- Vâng! Hứa Nguy cung kính gật đầu.

- Đúng rồi, ngươi từ lúc vào dược cốc đến nay, từng có thu hoạch gì không? Lấy ra cho bổn thiếu chủ xem một chút. Tử Đông Lai dường như nghĩ tới cái gì, mắt lộ ra tinh quang hỏi han.

Hứa Nguy da mặt hơi co quắp, trong lòng tê rần, cũng không dám có chút phản kháng, liền vội vàng đem nhẫn không gian trên tay lấy ra, đưa cho Tử Đông Lại, cười nịnh nói: -Lão nô có gì đều để bên trong, thiếu chủ nhìn xem, nếu có thích gì, cứ việc cầm đi.

Lão khó có thể không thể làm như vậy, giờ này mạng của mình đều do người khác nắm trên tây, ít đồ kia dĩ nhiên cũng không giữ được.

Tử Đông Lai lại không chút khách khí, nhận lấy nhẫn không gian, liền thả thần niệm ra dò xét, một lát sau, hắn lộ vẻ mặt mừng rỡ, không ngừng lấy ra những bảo bối không tầm thường trong nhẫn không gian của Hứa Nguy

Những thứ này chẳng những bao gồm Hứa Nguy thu hoạch được ở dược cốc, còn bao gồm tích trữ của bản thân lão.

Di Khí Sào Huyệt vốn là mảnh đất tụ tập người không phải chuyện ác không làm, Hứa Nguy thân là trưởng lão, giết người cướp của đương nhiên là chuyện thường, cho nên trong nhẫn của lão quả thật không ít thứ tốt.

Những thứ tốt này không chỉ giá trị xa xỉ, ngay cả nhân vật như Tử Đông Lai cũng không đành lòng bỏ lỡ.

Từng đồ vật bị lấy ra, rồi lại được bỏ vào trong nhẫn không gian của Tử Đông Lai, Hứa Nguy trong lòng rỉ máu, cũng không dám mảy may biểu lộ, ngược lại đứng một bên, nặn ra nụ cười làm nền.
Advertisement
';
Advertisement