Đỉnh Phong Võ Thuật (Võ Luyện Đỉnh Phong) - Dương Khai (FULL)

- Nhiều người thì có ích gì? Từ Thanh cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Dương Khai nói: - Hai người các ngươi thời khắc này có năng lực phát huy ra bao nhiêu thực lực đâu chứ?

Dù sao từ góc độ của hắn xem ra, Dương Khai lúc nãy đứng trước mặt Mạc Tiểu Thất ngăn cản con chim lửa công kích, khẳng định tiêu hao to lớn, sau đó lại bị Hắc viêm dính vào người, không chết đã là may mắn.

Còn Mạc Tiểu Thất sau khi động dùng bí bảo kia cũng là một bộ dáng mệt lả.

Hai người này hiển nhiên đều không phải ở vào thời kỳ toàn thịnh, thực lực có thể phát huy được đã giảm bớt nhiều.

Mà bản thân của hắn lại là trạng thái hoàn hảo, cho nên hắn vui mừng không sợ hãi.

Dương Khai nở nụ cười a ha, thản nhiên hỏi: - Từ huynh nếu thật sự nghĩ như vậy, vậy ngươi không ngại thử một lần chứ?

Thấy Dương Khai một bộ dáng không sợ hãi, Từ Thanh không khỏi nhíu mày một cái, đoán không ra Dương Khai rốt cuộc là cố làm ra vẻ huyền bí hay thật sự không sợ hãi.

Cách đó không xa, Mạc Tiểu Thất như cũ gương mặt thất hồn đứng ở nơi đó, nhìn hai tròng mắt của Vu Nhược Mai đã mất đi thần thái, thần hồn mất hết trang nhiên biến thành ngớ ngẩn, trong miệng lẩm bẩm hỏi: - Tại sao muốn đánh lén ta hả, tại sao có thể như vậy?

Dương Khai quay đầu nhìn nàng một cái, không nhịn được mắng: - Ngu xuẩn, người chết vì tiền tài, chim chết vì cái ăn, đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu. Nàng chạy đi ra như vậy là tìm đường chết cha mẹ nàng có biết không?

- Không biết a. Trong mắt của Mạc Tiểu Thất nổi lên một tia thần sắc kinh hoảng, hướng về phía Dương Khai một trận khoát tay nói: - Ngươi nhất thiết không được nói cho cha ta biết ta ở chỗ này, bằng không ông ấy sẽ đánh ta!

- Ta cũng không biết cha của nàng thì làm sao nói cho ông ấy biết đây chứ? Dương Khai suýt nữa bị thiếu nữ này làm cho tức giận hộc máu mà chết.

- Cũng đúng nha. Mạc Tiểu Thất lập tức lộ ra thần sắc may mắn.

- Đủ rồii! Từ Thanh thấy hai người không coi ai ra gì ở bên kia trao đổi, lập tức nổi trận lôi đình gầm nhẹ một tiếng, gằn giọng nói: - Dương huynh, ngươi nếu không muốn chết, thì nhanh chóng rời đi nơi này. Ngươi không có lý do đối nghịch với Từ mỗ.

Dương Khai khẽ cười một tiếng, làm mặt tỉnh nhìn Từ Thanh, nói:

- Chúng ta quả thật không có lý do là địch với nhau, nhưng... Từ huynh mưu đồ, cũng chính là điều mà Dương mỗ nghĩ a.

Từ Thanh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Dương Khai, ngạc nhiên nói: - Dương huynh ẩn tàng thật ra đủ sâu. Nếu nói như vậy, vậy ta và ngươi liên thủ được không, tất cả mọi thứ chia đồng ăn đủ.

- Không được không được. Dương Khai lắc lắc đầu, giơ lên một ngón tay nói: - Ta người này có một khuyết điểm, từ trước đến nay thích ăn một mình, không nguyện ý cùng người ta chia sẻ. Từ huynh nếu là thức thời, bây giờ rời đi còn kịp.

- Dương huynh không sợ ăn nhiều quá thành no sao?

- Khẩu vị của ta rất tốt!

Mạc Tiểu Thất ở một bên gương mặt mờ mịt nhìn hai người, chen miệng hỏi: - Các ngươi muốn ăn thứ gì? Ta chỗ này có một chút linh quả các ngươi có muốn hay không?

Khi nàng nói chuyện, thật đúng là lấy ra hai linh quả từ trong nhẫn không gian của mình, mùi hương tản ra bốn phía, khiến người ta ngửi cái miệng đại động. Mà dao động năng lượng phát ra từ trên linh quả xem ra, linh quả này hiển nhiên cũng không phải phàm vật a, có thể là bảo bối cực kỳ quý hiếm.

- Ngươi không nói không ai nói ngươi câm. Dương Khai nổi giận trừng mắt nhìn nàng một cái.

Mạc Tiểu Thất ủy khuất.

- Hừ, Dương huynh nói như vậy, đó chính là không có thương lượng sao? Từ Thanh nuốt nước miếng một cái, thần sắc từ từ trở nên điên cuồng lên. Mạc Tiểu Thất thuận tay đã lấy ra thứ tốt khiến hắn tham lam cực kỳ, càng thêm xác định trong chiếc nhẫn của Mạc Tiểu Thất ẩn giấu vô số bảo vật.

Nghĩ tới chỉ cần cướp được chiếc nhẫn đến tay mình, có lẽ sinh thời tài nguyên tu luyện đều không cần rầu rỉ, Từ Thanh đâu còn nhẫn nại chống đỡ?

- Từ khi Từ huynh bắt đầu đánh lén ta một kích, chúng ta không còn lời có thể nói. Dương Khai cười lạnh trả lời.

- Được! Vậy hãy để cho Từ mỗ đi thử một chút Dương huynh rốt cuộc bản lãnh bao lớn! Từ Thanh vừa dứt lời, lực lượng trong cơ thể đột nhiên cuồn cuộn ra, ngay sau đó cả người bỗng nhiên trở nên lớn vài vòng.

Y phục trên người hắn ta phát ra tiếng vang tẹt tẹt, trong nháy mắt biến thành mảnh vải, rải rác trên mặt đất. Mà trên da thịt trần trụi của Từ Thanh thì sinh ra vô số lông màu vàng mắt thường có thể thấy được.

Trước sau bất quá thời gian ba hơi thở, hình tượng cả người của Từ Thanh đã xảy ra sự biến hóa to lớn.

Hắn giờ phút này, thân cao năm trượng có thừa, thân hình hơi còng xuống, cánh tay quá dài, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Trong hai tròng mắt bắn ra hung quang khó có thể miêu tả, trong cổ họng phát ra tiếng động giống như dã thú gầm nhẹ. Cả người bị lông màu vàng bao trùm, khiến hắn thoạt nhìn giống như một con vượn vàng to lớn.

Dương Khai trở nên ngẩn ngơ.

Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại bí thuật này, tối thiểu trong cố hương Tinh Vực hắn chưa từng thấy loại bí thuật mô phỏng thú hóa này. Sự đặc sắc của Tinh Giới quả nhiên không phải tầm thường.

Tuy nhiên khiến Dương Khai có chút khinh bỉ chính là, mặc dù dưới tình huống nguy hiểm vừa rồi, Từ Thanh cũng không dùng tới lá bài tẩy, nhưng lúc đối phó mình, hắn ta không chút do dự dùng tới.

- Thú hồn cộng sinh? Kim Mao Cự Viên? Mạc Tiểu Thất ở một bên kinh hô một tiếng, mắt đẹp hơi có chút run rẩy, ngay sau đó nàng làm ra một cái động tác khiến Dương Khai cảm nhận được không thể nói lý.

Nàng lại đưa ra hai tay, bưng kín hai mắt của mình, cũng không dám xem tiếp Từ Thanh gần như cả người trần trụi, mặc dù quần áo rách nát của hắn vẫn đủ che lại chỗ yếu hại.

Cô gái ngốc này! Dương Khai đối với nàng quả thực không lời có thể nói, cũng hoàn toàn ngừng dự tính cùng nàng liên thủ.

Mà Từ Thanh thi triển ra lá bài tẩy bí thuật của mình, thời khắc này lại nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành một đạo ánh sáng vàng, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi trực tiếp vọt tới trước mặt Dương Khai.

Quả đấm còn lớn hơn so với nồi cát từ trên xuống dưới, nện xuống ầm ầm, có thế xẻ núi ngăn biển, bao phủ một phương thiên địa.

Tốc độ thật nhanh!

Dương Khai trong nháy mắt ý thức được Từ Thanh thời khắc này khó dây dưa. Hắn hít sâu một hơi, dưới chân bước chân đạp ra, nhưng không có ý tránh né, mà là bắn ra lực lượng của toàn thân, thẳng quyền đón đỡ.

Trong hai tròng mắt của Từ Thanh dâng lên thần sắc châm chọc cùng đùa cợt, cười lạnh nói: - Châu chấu đá xe, không tự lượng sức!

Quả đấm to lớn đó còn nhanh hơn so với tốc độ rơi xuống.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn truyền ra, Dương Khai kêu lên một tiếng đau đớn, nửa người đều bị đánh vào trong bùn đất. Còn thân mình cao hơn năm trượng của Từ Thanh cũng hơi lảo đảo một cái, suýt nữa bị đánh bay ra ngoài.

Trên mặt đầy lông vàng của hắn hiện đầy biểu lộ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới lực thân thể của Dương Khai lại cường đại như vậy. Tuy nhiên rất nhanh, hắn liền ổn định thân hình. Một quả đấm khác được hắn giơ lên thật cao, lần nữa nện xuống, như vẫn thạch rơi xuống từ bầu trời, cuốn lên tiếng gào thét cực kỳ chói tai.

Dương Khai nửa người bị đập trong bùn đất, hành động bất tiện, đối mặt một kích này lại không có cách nào tránh né.

Bị bất đắc dĩ, chỉ có thể giơ lên song chưởng đi cản.

Lại là một tiếng vang thật lớn, Dương Khai cả người đều bị đập vào mặt đất, chỉ còn lại có nửa cái đầu.

Từ Thanh nhìn cũng không nhìn Dương Khai một cái, cũng không lý tới sự sống chết của hắn, ngược lại thân hình thoắt một cái, vọt tới Mạc Tiểu Thất.

Hắn ta thấy rằng, cuộc đấu sống chết tranh chấp với Dương Khai không có chút ý nghĩa nào, chỉ cần giành được nhẫn không gian của Mạc Tiểu Thất, mục tiêu của mình cũng đạt thành rồi.

Mạc Tiểu Thất như cũ đứng ở nơi đó, nhắm kín đôi mắt, không biết chút nào đối với nguy hiểm sắp đến. Khuôn mặt hồng hồng, ngay cả chỗ bên tai đều tràn đầy vẻ đỏ ửng. Đối với Mạc Tiểu Thất đơn thuần như một tấm giấy trắng mà nói, hôm nay mặc dù gặp được chính là Từ Thanh mô phỏng thú hóa trên thân mình, cũng không phải nàng có thể thừa nhận.

Bên trong tâm hồn thiếu nữ một trận thấp thỏm lo âu.

Hỏng rồi hỏng rồi, không phải vì thế mà bị mù chứ?

Lời dạy của Phượng di nói còn văng vẳng bên tai: - Tuyệt đối không được nhìn thân thể xấu xí của nam nhân, nó sẽ chọc mù đôi mắt của con!

Mạc Tiểu Thất vẫn như cũ nhớ ngày đó lúc Phượng di nói lời này với mình, vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng nói cũng nghiêm túc, cho nên nàng bất an.

Tốc độ của Từ Thanh cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh Mạc Tiểu Thất, nhìn thiếu nữ nọ không mảy may đề phòng mình, cùng nhẫn không gian chiếu lấp lánh trên tay nàng, Từ Thanh không khỏi toét miệng nở nụ cười.

Hắn ta chộp nhẫn không gian của Mạc Tiểu Thất.

Bởi vì có vết xe đổ của Vu Nhược Mai, cho nên hắn ta căn bản không dám hạ độc thủ với Mạc Tiểu Thất. Có trời mới biết bảo giáp nàng mặc trên người rốt cuộc còn cụ bị uy năng dạng gì, vạn nhất đi theo bước chân của Vu Nhược Mai, thế thì chuyện vui này cùng thành lớn rồi.

Mục tiêu từ đầu đến cuối của hắn ta đều là chiếc nhẫn của Mạc Tiểu Thất.

Nhưng ngay khi bàn tay của hắn khoảng cách Mạc Tiểu Thất còn có một thước, bên tai của Mạc Tiểu Thất đeo 2 chiếc vòng tai lại bỗng nhiên truyền ra tiếng vang leng keng. Ngay sau đó, 2 chiếc vòng tai thoạt nhìn không bắt mắt chút nào lại hơi chao đảo một cái, biến thành hai đạo thần quang, như mũi tên rời cung đâm tới Từ Thanh.

Mũi nhọn sắc bén khiến lỗ chân lông của Từ Thanh đột nhiên rụt lại, lông vàng cả người cũng không khỏi dựng ngược lên.

Sắc mặt của hắn đại biến, nào còn dám hạ thủ với Mạc Tiểu Thất, vội vàng đi lùi về sau.

Hai đạo thần quang đó lại không tha không từ bỏ, một trái một phải, giáp công đến Từ Thanh.

Nguy cơ trước mắt, Từ Thanh không nhịn được nổi giận gầm lên một tiếng, trên người dâng lên ánh sáng vàng, vốn là thân thể to lớn dường như lại thay đổi lớn một vòng.

Hai tiếng vang nhỏ xì xì truyền ra, ánh sáng vàng trên người Từ Thanh đột nhiên tan vỡ. Bản thân của hắn càng là thân thể bị chấn động, không khỏi buồn bực hừ một tiếng, lui về sau vài bước.

Hai đạo quang mang lần nữa quay trở về, lần nữa biến thành bộ dáng vòng tai, đeo trên vành tai xinh đẹp của Mạc Tiểu Thất.

Nhưng chỗ bụng của Từ Thanh lại xuất hiện một đạo vết nứt to lớn, máu tươi như suối phun từ giữa dòng ra vậy. Hắn ta luống cuống vội vàng vận chuyển lực lượng, ngăn lại máu của mình chảy ra.

Gương mặt của hắn bất khả tư nghị nhìn Mạc Tiểu Thất, thế nào cũng không thể tin được người thiếu nữ trước mặt này ngay cả tay cũng không động, chỉ dựa vào bí bảo phòng hộ của mình đã khiến cho mình ăn một cái thua thiệt lớn như vậy.

Vu Nhược Mai chết không oan a!

- Ngươi rốt cuộc là ai? Từ Thanh thấp giọng quát lên.

Đến lúc này, hắn nếu còn đoán không được Mạc Tiểu Thất có lai lịch không nhỏ, vậy cũng làm xằng làm bậy Hư Vương Cảnh võ giả mà thôi. Hắn âm thầm có chút hối hận, càng chú ý Mạc Tiểu Thất.

Một người như vậy, nhất định là hậu nhân của đại nhân vật gì đó.

Bản thân mình đối phó nàng, nếu hành động bí mật thì còn nói được. Nhưng nếu hơi có chút không may, dẫn tới tin tức tiết lộ, vậy thì đợi mình chính là sự đuổi giết vĩnh viễn không có bờ bến!

Nếu rơi vào tay trưởng bối của nàng đó thật sống không bằng chết.

Nhưng tên rời cung không thể quay đầu, hiện giờ hối hận cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, giết người diệt khẩu.

Ngay sau khi hắn thất thần, một luồng sát khí bỗng nhiên toát ra chỗ sau lưng. Từ Thanh cả kinh, vội vàng quay đầu, bất ngờ phát hiện Dương Khai nổi giận liều lĩnh dập xuống từ trên. Trên người lóe ra hào quang năm màu chói mắt, trên mặt một mảnh phẫn nộ. Lực lượng cuồng bạo trên tay hắn dâng lên, như một con mãnh thú bị chọc giận, khiến người ta không rét mà run.

Advertisement
';
Advertisement